Trưởng Tôn Ngọc Nhi một bên khóc một bên vừa nói: “Huynh trưởng, mẫu thân nhất thời hồ đồ, không phải cố ý muốn hại huynh. Cha muốn cho mẫu thân đi Trường Sinh Tự, từ đây thanh đèn cổ Phật, khả năng sẽ không cho Ngọc nhi gặp lại. Huynh trưởng, cầu huynh niệm tình thương xót Ngọc nhi, để cha thay đổi tâm ý đi.”
Lục Lê vừa nghe liền sửng sốt, hắn thật không nghĩ tới nội dung vở kịch phát triển đến bước cuối cùng, theo lý thuyết nếu như chỉ có Tiểu Màn Thầu nhận tội, cha hắn chiếm tiện nghi kia khẳng định không thể ngoan tâm như vậy.
Hệ thống nói: “Cha anh ở trong phòng Tôn thị tìm được một con hình nhân nguyền rủa, mặt trên viết tên của anh cùng ngày tháng năm sinh, quan trọng nhất chính là, còn cắm đầy ngân châm.” Nó dừng một chút, nói bổ sung, “Trên đầu xuyên nhiều nhất.”
Lục Lê đọc thầm: “Chủ nghĩa xã hội, để khoa học hào quang chiếu khắp đại địa, đầu trâu mặt ngựa đều lùi tán.”
Hệ thống nói: “Ngu ngốc.”
Lục Lê mau mau vén chăn xuống giường, đem Trưởng Tôn Ngọc Nhi dìu lên, còn tri kỷ lau đi nước mắt cho nàng, nói rằng: “Muội muội khóc thương tâm như vậy, tâm ta cũng tan nát.”
Trưởng Tôn Ngọc Nhi nhìn thấy hi vọng, khóc thút thít nói: “Huynh trưởng, huynh đáp ứng đồng ý giúp Ngọc nhi?”
Lục Lê gật đầu nói: “Ta đương nhiên đồng ý.”
Trưởng Tôn Ngọc Nhi lúc này mới mỉm cười, nói rằng: “Ngọc nhi cảm kích huynh trưởng, nếu có thể làm cho cha hồi tâm chuyển ý, Ngọc nhi nguyện làm bất cứ chuyện gì vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762836/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.