Lục Lê gian nan đem dược uống hết, nặng nề ngủ thiếp đi.
Hắn ở trong mơ nhìn thấy hình ảnh xa xưa, ký ức xưa giống như một bức tranh vàng ố, tiến vào trong đầu của hắn, ở trước mắt chậm rãi triển khai.
Ngày đó ánh mặt trời mờ nhạt xán lạn, chân trời che kín ánh nắng chiều xuất hiện một mảnh mây lửa đẹp đẽ, hắn và bạn thân sau khi chơi bóng rổ xong liền chạy về nhà, một tay nắm bóng rổ, một tay mở cửa tủ lạnh ra lấy ra một chai nước có ga ướp lạnh, dùng hàm răng vặn mở nắp chai, ùng ục ùng ục đem nước có ga lạnh lẽo tiến vào trong miệng.
Trong chớp mắt liền đem chai nước uống hết, câu cảm khái “Thoải mái quá” còn kẹt trong cổ họng, liền thấy cửa thô bạo bị đẩy ra.
Nhìn thấy mẹ mặt sầm xuống, trên gò má trái còn quấn lớp vải màu trắng Lục Lê cười hì hì hỏi: “Mẹ, sao thế ạ?”
Bà vừa nhìn Lục Lê cả người đầy mồ hôi, trên người toàn bùn đất, hơn nữa ngày hôm nay khí trời không tốt, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, chỉ vào mũi hắn liền mắng: “Trên người lăn lộn làm sao lại bẩn đến như vậy? Mau cút đi tắm rửa!” Một bên nói xong một bên giơ tay lên cầm lấy khăn mặt, “Thứ súc sinh như mày với thằng cha đức hạnh đều giống như nhau, ly hôn đi ra ngoài tìm con hồ ly tinh, sau khi chết còn để lại một đứa con ghẻ!”
Lục Lê than thở một tiếng, lúc mẹ hắn bước nhanh tới dùng khăn mặt đánh hắn hắn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-tra-cong-chi-nam/762835/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.