“Sư huynh! Sư huynh huynh sao vậy?” Tề Hồn vội vã kéo tay Tịch Chu. 
Tịch Chu nuốt ngụm máu đã lên đến cổ họng kia vào lại, uể oải khoát tay một cái, “… Để huynh yên tĩnh.” 
Tề Hồn cũng cảm thấy Tịch Chu có gì đó không đúng, không dám lên tiếng nữa. 
Tịch Chu cảm thấy đầu mình rất đau nhức, bây giờ tương lai của cậu là một vùng tăm tối, nhiệm vụ làm đầy độ hạnh phúc kia còn dễ nói, cộng thêm cái nhiệm vụ thứ hai thì đến cuối cùng làm sao cậu mới thực hiện được? Một kẻ rách nát như cậu làm sao thực hiện một cái nhiệm vụ rách nát được? 
Chờ lúc Cư Hạo Không tới liền thấy đại đệ tử mình tiều tụy giống như bệnh tình nguy kịch, xung quanh đôi mắt có vành đen cực kỳ rõ ràng, lập tức nhíu mày. 
“Sư phụ” Tịch Chu ôm một chút hy vọng cuối cùng run rẩy hỏi, “Ngài đừng gạt con, căn cốt con thật sự bị hủy sao?” 
Cư Hạo Không lạnh lùng nghiêm nghị gật dầu, “Phải.” 
Tịch Chu khóc không ra nước mắt, hiện tại hơi muốn tìm một loại biện pháp để tìm chết, sau đó có ý nghĩ đổi nhiệm vụ tiếp theo. 
“Chẳng qua chỉ là căn cốt mà thôi, cần gì phải ủ rũ như vậy!” Cư Hạo Không hơi lớn tiếng quát lên. 
“Nhưng căn cốt bị phế, con không có cách nào luyện võ công nữa” Thân thể Tịch Chu khẽ run lên. 
Cư Hạo Không thấy bộ dạng đại đệ tử mình như thế, không nhịn được thở dài một tiếng, “Tuy căn cốt của con bị hủy không có cách nào tiếp tục luyện Càn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763144/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.