Trải qua trọn ba ngày làm bạn, Tịch Chu hoàn toàn xác định tiểu sư đệ lúc đầu không nên tồn tại này của mình là một cái túi thích khóc. 
Từ lần gặp mặt đầu tiên sau khi tỉnh lại, mỗi ngày về sau khi thấy hắn đều là khi hắn đang khóc, nước mắt rơi khiến Tịch Chu hoài nghi tiểu bất điểm này là một đứa con nít làm từ nước. Điều này khiến Tịch Chu có chút không biết làm sao, mọi người đều chán ghét hùng hài tử*, còn đối với một hài tử hiểu chuyện thích khóc thì không biết nên làm gì bây giờ. (*chỉ mấy đứa nhỏ nghịch ngợm, quậy phá, hiếu động quá mức) 
“Sư huynh, nếu lúc đó đệ khuyên huynh không nên đến sau núi thì huynh sẽ không bị rơi xuống vách núi” Rơi hai giọt nước mắt. 
“Sư huynh, nếu lúc đó đệ khuyên huynh không nên đến sau núi, cũng sẽ không làm hại huynh bị té thành bộ dạng bây giờ rồi” Lại rơi hai giọt nước mắt. 
“Sư huynh, đều là lỗi của đệ” Oa một tiếng gào khóc. 
Tịch Chu hướng về phía nóc nhà đảo mắt một cái, chuyện này nhìn thế nào cũng là lỗi của sư huynh, nếu không phải “y” đến sau núi, còn lôi kéo tiểu bất điểm năm sáu tuổi cùng đi thì sao có thể xảy ra loại tình huống phiền muộn rơi xuống vực này. 
Nói cho cùng sư phụ dạy dỗ tiểu bất điểm này thật tốt mới nuôi hắn thành loại tính cách chuyện gì cũng ôm đồm vào người mình thế này. 
“Sư đệ à”, Tịch Chu thật sự bị tiếng khóc này chấn đến lỗ tai hơi đau. 
“Sư huynh –“, tiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-nhiem-vu-ky-quai/763143/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.