Chỉ còn ngày nữa là tới kỳ hạn buổi lễ khai trương, Dạ Vũ như ngồi trên đống lửa, y tuyệt không thể để Tử Lê có mặt ở đó. Bất chợt nghĩ ra kế sách hoang đường, Dạ Vũ liền đánh bạo làm liều một phen. 
Rạng sáng hôm đó, y dùng phần lớn số tiền tích góp của mình để thuê một nhóm người giang hồ dàn dựng vở kịch bắt cóc bản thân. Dạ Vũ cảm thán, y không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây. 
Giây phút tên đàn em gọi điện thoại cho Tử Lê yêu cầu anh ta đến giải vây cho y, gã ta nói: "Bạn của anh hiện tại đang trong tay chúng tôi, cậu ta đắc tội lão đại, nếu anh không xuất hiện, thì chờ mà nhặt xác bạn mình đi." Dứt lời, gã cúp máy nhanh chóng để lại Tử Lê thân ảnh giật thót. 
"Này đại ca, tui nói chứ có phải là anh đã quên chuyện gì hay không?" Dạ Vũ vẻ mặt oán hận nhìn gã. 
"Quên chuyện gì?" Gã ta cảm thấy mình diễn hết sức chuyên nghiệp, nếu không đoạt giải ảnh đế cũng uổng. 
"Anh chính là quên nói địa chỉ cứu con tin đó đại ca." Dạ Vũ chợt nhận ra y chính là đang đem tiền ném ra ngoài cửa sổ, thuê nhầm băng nhóm tay mơ thế này. 
Bên kia, từ giây phút Tử Lê nhận được cuộc điện thoại liền đứng ngồi không yên, chợt anh nghe thấy tiếng chuông lần nữa liền lập tức nghe máy, "Địa điểm hẻm núi Đồng Hoang, tọa độ xx,yy" rồi cúp máy. Hết sức bá đạo! 
Đám cướp này cũng sơ suất quá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai-1/2468376/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.