Hắn không kiềm được lòng mình, ôm chặt lấy Quý Tử Hiên còn đang thẫn thờ vì nhớ lại chuyện cũ: "Tôi xin lỗi! Tôi.. xin lỗi đã để cậu chịu khổ lâu như vậy." Mộ Hi chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến thế, sau khi trở lại Đế Quốc, hắn không ngừng tôi luyện trau dồi, dùng những huấn luyện nghiêm khắc nhất để nâng cao bản thân, dùng những hình phạt tàn nhẫn nhất để răn đe chính mình.
"Anh không có lỗi gì với tôi cả." Quý Tử Hiên dù không nói, Mộ Hi cũng đoán được những đau đớn gấp ngàn vạn lần cậu phải chịu sau khi bị đám người đó bắt trở lại.
"Từ giờ trở đi, tôi nhất định sẽ dùng toàn bộ năng lực của mình để bảo vệ cậu, Quý Phó tướng." Mộ Hi đặt lên trán Quý Tử Hiên nụ hôn thành kính, từ từ rơi xuống chóp mũi, chạm lên đôi môi hắn khao khát bấy lâu kia, như chuồn chuồn nước lướt qua lập tức rời khỏi.
"Quý Phó tướng, chấp nhận tôi được không?" Mộ Hi dè dặt nói ra hết lời tỏ tình đầu tiên, sống mấy chục năm trên cõi đời giờ khắc này lại chẳng khác nào thiếu niên mới lớn vừa biết yêu, hai má đỏ lựng, hồi hộp chờ đợi kết quả.
"Không được." Quý Tử Hiên nhanh chóng đáp lời. "Tôi không biết ái mộ một người cảm giác là thế nào, tôi không cam đoan có thể đáp lại tình cảm của anh..."
"Tôi có thể đợi, thật sự, chỉ cần Quý phó tướng cứ đứng yên ở đó, tôi sẽ tiến về phía cậu, tôi sẽ cố gắng hết thảy để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai-1/2468178/quyen-1-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.