“Đoànggg” tiếng súng mạnh mẽ nổ ra cùng với âm thanh viên đạn xuyên thấu thân thể.
Lê Chính Kiệt trừng lớn mắt chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ thấy giữa lồng ngực mình máu tươi không ngừng đổ xuống.
Gã nâng tay ôm lấy vết thương, dứt khoát nhắm thẳng vào Kỷ Minh Chương, ý định nổ thêm phát súng nữa, lại bị âm thanh của Dạ Vũ quấy nhiễu: “Ngươi lần này thật sự thua rồi.”
Gã quay đầu lại nhìn toàn bộ hiện trường đã bị cảnh sát bao vây, Từ đội trưởng cùng anh em Cố gia, Dạ Vũ, Kỷ Minh Hạ đều có mặt.
“Lê Chính Kiệt, anh mau bỏ vũ khí xuống, đưa tay chịu trói, nếu không…” Từ đội còn chưa nói hết câu đã thấy gã ta xoay người muốn thủ tiêu Kỷ Minh Chương đang ngã dưới đất.
“Đoàng!” một viên đạn bắn ra khỏi họng súng, xuyên thủng cánh tay cầm súng của Lê Chính Kiệt, “Aaaa” làm gã ta la lên một tiếng đau đớn.
Cảnh sát chạy tới còng tay gã lại, Kỷ Minh Hạ đến gần nhị thúc hơn mười năm nay anh quyết tâm không nhìn mặt, “rầm” tiếng đầu gối đập mạnh vào sàn gỗ vừa nghe vào tai liền biết người này đã dụng lực cỡ nào, anh vừa quỳ xuống, tiếp theo liền dập đầu thật mạnh trước người chú cao thượng này: “Con xin lỗi chú! Đã trách lầm người lâu như vậy.”
Nếu không phải Cố Thanh Huyền nói cho anh biết sự thật năm xưa, thì ra người theo tổ chức hắc ám ngay từ đầu không phải là Kỷ Minh Chương, mà là cha ruột của anh, Kỷ Minh Chi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai-1/2467920/quyen-2-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.