Lần thứ mười…
“… ”
Hồi Trí dường như đã cạn hết sức để la hét. Trông hắn lúc này chẳng khác gì một cái xác không hồn, gương mặt không còn một chút sức sống, chỉ tràn ngập vẻ tuyệt vọng. Tuyệt vọng đến mức cùng cực.
Từ lần đầu tiêm đến giờ đã được gần 1 tiếng, nhưng đối với Hồi Trí, cảm giác chẳng khác gì trải qua hơn năm sáu kiếp đầu thai dài dằng dẳng.
Mỗi lần ngất đi sống lại là một lần hắn từ địa ngục trở về.
Nhưng nơi mà hắn trở về cũng là một cái địa ngục tàn khốc khác mà thôi.
“Muốn… chết quá… ”
Hồi Trí đã muốn buông xuôi. Nhưng… vẫn còn thứ gì đó níu kéo hắn.
Nếu hắn chết… thì Linh Chi sẽ ra sao?
“Không… không… chưa thể chết… haha… chưa chết được… ”
Hắn tự hỏi mình đã làm sai điều gì?
Tại sao hắn lại bị như vậy?
Tại sao?
“Ai đó… làm ơn trả lời tôi đi! ”
“—NGƯƠI KHÔNG BIẾT TẠI SAO Ư? ”
“Tại… sao chứ? Tại sao? ”
“Đơn giản thôi, đó là vì ngươi quá yếu đuối! ”
“Yếu đuối sao? Phải rồi… quá yếu đuối… quá yếu đuối… ”
“Hở? Bị mê sảng luôn rồi à? ” Lộc hơi khó chịu nhìn Hồi Trí, nhưng ngay sau đó, hắn lại cười và nói: “Haizz, trong tất cả những con ‘chuột bạch’, mày là đứa chịu dai nhất đó… Nhờ mày mà tao thu thập được rất nhiều thông tin… cũng vì vậy, tao sẽ thưởng cho mày! ”
Hồi Trí có thể nghe được Lộc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-lac-he-thong/2339153/chuong-118.html