Một căn phòng tối nọ…
“Thả ta ra… thả ta ra! ”
Những tiếng kêu la không biết mệt mỏi đến từ Hồi Trí, kẻ chỉ vừa tỉnh dậy cách đây vài phút.
Hiện tại, hắn không rõ mình đang ở đâu, chỉ thấy cơ thể nằm trên một chiếc giường sắt, hai tay, hai chân đều bị trói chặt vào bốn góc giường, dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được.
“Chó má nó… thả ta ra? ”
“Mày ồn ào quá thằng nhãi! ”
Sau một hồi kêu la tích cực, cuối cùng cũng có người phản hồi hắn. Từ bên ngoài, Lộc bước vào, đồng thời đưa tay khởi động bảo vật quang hệ trên trần nhà, bao trùm căn phòng trong ánh sáng mờ ảo.
Lúc này đây, Hồi Trí có thể thấy rõ xung quanh. Trong căn phòng này có hai chiếc kệ gỗ, trên đó chứa rất nhiều những lọ dung dịch, từ màu sắc u tối đến loại phát ra ánh sáng cũng có, nhưng nhìn chung từ chúng đều mang đến một cảm giác không an tâm.
“Uh… là thuốc độc! ” Năng lực ‘soi mói’ của Hồi Trí phát huy tác dụng, giúp hắn biết được những dung dịch kia đều là thuốc độc, từ gây ngứa ngáy bình thường đến độc chết người đều có.
Không chỉ có thế, về phía bên phải chiếc giường mà hắn nằm, có một nồi nước, không, thứ đen xì đang sôi ùng ục kia chắc hẳn không phải là nước thường. Vì khoảng cách có phần xa nên hắn không thể dùng đến năng lực của mình tìm hiểu về thứ dung dịch đó. Nhưng linh cảm mách bảo rằng, thứ đó thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoai-lac-he-thong/2339151/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.