(Tôm dịch
Nờ Y bê ta)
Sau ngày thi đấu đầu tiên, Giản Thương đang tạm thời giữ hạng nhất trong số các đệ tử mới nhập môn với thành tích năm trận thắng và sáu trận thua. Kết quả này hoàn toàn nằm trong dự tính nên Giản Thương cũng không để ý lắm.
Chạng vạng ngày hôm ấy, khi trận đấu cuối ngày kết thúc, đám Lam Chỉ vào đại điện họp theo thông lệ. Mấy đệ tử còn lại thì đứng ngoài điện chờ mệnh lệnh tiếp theo.
Vì có Giản Thương tham gia tranh tài nên đám đệ tử của Bạch Phong Dương cũng được thơm lây. Đứa nào đứa nấy hếch mũi lên trời, nói cười oang oang. Ngay cả những người đang ở trong đại điện cũng có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của bọn chúng.
Bên phía Lam Chỉ thì lại là một cảnh tịch mịch. Lát sau, một đệ tử của Lam Chỉ bất mãn nói: "Chỉ là đứng đầu đám đệ tử mới thôi mà, có gì đáng tự hào đâu? Chúng ta thắng còn ít à?!"
"Thằng họ Tịch kia có lợi hại mấy đi chăng nữa cũng không bao giờ chạm được đến ba mươi hạng đầu đâu!"
"Khi nào nó chiếm được thứ hạng cao hơn Tô sư huynh đi đã rồi tính!"
"Đúng đấy đúng đấy! Hạng nhất hạng nhì đều là phe mình thì bọn nó vui cái khỉ gì nhỉ? Hạng ba mấy năm nay là Lạc Anh cũng đã bao giờ vượt được Tô sư huynh với Lý sư huynh nhà mình đâu?"
"Thì bọn nó chưa được thắng bao giờ nên mới hiếm lạ thế đấy".
Chuyện là thế này. Lam Chỉ có một đệ tử tên Tô Sở, tuổi tác cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-van-he-thong-nam-chu-thinh-tu-trong/499723/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.