Cái gọi là uống trà trong miệng Phú Sát Nhĩ Tế chắc chắn không phải như văn nhân phong nhã vào quán, vừa thưởng thức trà thơm, vừa đàm luận thơ văn.
Với bộ trang phục ăn mày quái lạ thế kia, chẳng biết hai ngày qua hắn trốn ở đâu và đang làm gì nữa.
Hắn nói muốn vào quán trà của người ta, cơ mà có mười nghìn người gác cổng cũng không cho hắn vào.
Cho nên theo lẽ hiển nhiên, hắn gặp được Đoàn Hào ở đây, còn muốn tâm sự nói chuyện thì chỉ có thể tìm một chỗ khác.
"Anh đã bao giờ tắm ở nhà tắm công cộng chưa?"
Đây không phải là một vấn đề mà người bình thường thuận miệng hỏi, Đoàn Hào hoài nghi rốt cuộc tại sao mình lại để ý đến hắn trên đường cơ chứ.
"Chưa, sao vậy?" Đoàn Hào thản nhiên, híp mắt trả lời.
"Ồ, thế hay là mình tắm trước rồi uống trà nhé?"
"..."
Tắm này, ý là đối phương đi tắm ấy à?
Suy nghĩ đầu tiên trong lòng Đoàn Hào là không phải.
Bởi vì dựa trên giao tình giữa hai người xa lạ bọn họ thì cỡ nào cũng không thể tùy tiện nói mấy lời như là đi tắm không như thế.
Có lẽ vì bộ dạng ăn mày vô lại, quần áo rách rưới của Phú Sát Nhĩ Tế nên hắn không hề ngần ngại dẫn y vòng tới vòng lui trong các ngõ hẻm ở huyện Tùng Dương, cho tới khi bắt gặp một cánh cửa có vẽ chiếc lư đồng nấu nước và một tấm biển hiệu thì dừng lại.
Kết quả là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-toi-pham-hinh-su-dai-thanh/2774803/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.