Anh Hiền ngồi dậy, đưa ngón trỏ vào trong miệng anh rồi đùa giỡn đầu lưỡi.
“Có đoán được đây là cái gì không?”
Phó Thành không biết cô định chơi trò gì nên hơi yên lặng một lát mới nói: “Ngón tay.”
“Ngón tay của ai?”
“Em.”
“Bingo.” Anh Hiền rút tay ra, ngón tay dính đầy nước bọt lại đùa bỡn đầu ngực anh, cô nũng nịu hỏi: “Muốn được thưởng gì nào?”
Không đợi anh trả lời, cô đã ngậm lấy đầṳ ѵú cương cứng ấy, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn.
Phó Thành cắn răng cản cô.
Không chỉ cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ ở phần ngực, cánh hoa mềm nhũn còn đang đè trên bụng anh, cửa huyệt đói khát co lại, nước xuân không ngừng chảy ra, khiến anh có thể biết rõ cô đang hưng phấn đến mức nào.
Hôn mút một hồi, Anh Hiền lại ngồi dậy, cô hơi nâng mình lên để đầu ngực ở ngay miệng anh rồi đung đưa qua lại. “Cái này thì sao?”
Phó Thành hơi ngẩn người, sau đó anh ngẩng đầu, chủ động ngậm lấy rồi cắn vào nhũ hoa.
“A, ha… Giỏi quá…” Anh Hiền ôm lấy đầu anh, rêи ɾỉ, “Trả lời đi, ưm a…”
Không có được câu trả lời, cô sẽ không cho anh ăn rồi giả vờ như muốn đi.
Bất đắc dĩ, Phó Thành bỏ đầu ngực cô ra, im lặng một hồi rồi nói: “Là phần… Ngực.”
Ngực?
Xem kìa, mới trở về có ba tháng mà anh đã “không noi theo gương tốt”.
Anh Hiền nhíu mày, trong giọng nói hình như còn mang theo ý cười: “Không đúng.”
Cô nâng ngực mè nheo quanh cằm anh, lúc nhẹ lúc nặng.
“Là vú, đầṳ ѵú, thấy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653488/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.