Nghĩ đến chuyện sau khi Phó Thành nhập ngũ không thể tùy tiện ra nước ngoài, thừa dịp anh nghỉ hè, Anh Hiền dẫn anh cùng đi thăm Tưởng Chấn.
Tinh thần của Tưởng Chấn không tệ, nhìn thấy cô thì vẫy tay cười: “Anh Hiền, lại đây xem cây phong Nhật Bản mới trồng của bố, Geisha, rất giống Ukigumo, nhưng đỏ hơn. Con đến không đến đúng lúc, tuần trước màu sắc nó đậm hơn, còn có lá hồng nữa.”
“Cây này phải có mấy chục năm tuổi rồi chứ?” Anh Hiền thế chỗ của Hứa Tiếu, đẩy Tưởng Chấn đi tản bộ trong hoa viên.
“Không sai, con rất có mắt. Vì cái cây này mà đã khiến bố chờ đợi khoảng hơn hai tháng. Bốn cây trước đó đã chết, người Pháp làm vườn kia muốn thuyết phục bố từ bỏ, nói rằng không có khả năng thành công. Tại sao lại không thể, đây không phải là thành công rồi sao.” Tưởng Chấn không khỏi kiêu ngạo mà nói, những thứ có thể khiến ông ta chờ hơn hai tháng cũng không nhiều lắm.
Anh Hiền cười đáp một tiếng.
Khát khao muốn có được hoa thơm vật lạ của Tưởng Chấn cũng giống như tìm kiếm phụ nữ vậy, người mà thực sự yêu hoa thì chết hai cây là biết nên từ bỏ rồi.
Tưởng Chấn hào hứng triển lãm cho cô xem chiến lợi phẩm của mình, ông ta không thích chờ đợi nên đã dời toàn bộ sang trồng cây cổ thụ, khu vườn phía sau nhà sẽ được cải tạo một lần nữa.
Dù tinh thần rất phấn chấn, ăn mặc cũng rất cầu kỳ nhưng nhìn qua Tưởng Chấn lại già đi rất nhiều, từ khí chất đến cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653484/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.