Trước khi rời khỏi phòng, Anh Hiền liếc nhìn Hứa Tiếu một cái, sau đó đi dạo ở vườn hoa phía sau.
Đi dạo hơn mười phút, Hứa Tiếu tìm được cô và mang cho cô một cốc nước.
“Cô ba, nước cô muốn đây.”
“Cảm ơn.” Anh Hiền nhấp vài ngụm, xác nhận không có ai xung quanh mới nhẹ giọng hỏi: “Hứa Tiếu, bố tôi tặng cho cô đều là những thứ gì?”
Hứa Tiếu tâm tư xoay chuyển, thành thật nói: “Lúc trước khi mẹ tôi bị bệnh, lão chủ tịch cho tôi một chi phiếu 30 vạn, ngoài ra còn có một chiếc vòng tay, một sợi dây chuyền kim cương. Thưa cô ba, tôi không biết chúng đáng giá bao nhiêu. Lão chủ tịch nói rằng sau này sẽ chuyển một căn hộ sang tên tôi.” Về phần sau này là bao nhiêu thì cô ta không biết.
Dừng lại một chút, cô ta vội vàng nói thêm: “Lão chủ tịch cũng đã cho tôi một cái thẻ, thường dùng để mua sắm.”
Lời này nghe có vẻ là thoải mái sử dụng, thế nhưng mỗi một khoản tiền cô ta quẹt Tưởng Chấn đều nhận được thông báo, trong lòng Hứa Tiếu hiểu rõ, thẻ phụ cơ bản không được tính là của cô ta, nhưng cô ta không muốn để cho Anh Hiền cảm thấy mình không biết tốt xấu gì.
Ở nhà mọi người vẫn gọi Tưởng Chấn là chủ tịch, nhưng Hứa Tiếu vẫn cẩn thận, cố ý thêm một chữ lão.
Anh Hiền ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Vòng tay và vòng cổ cộng lại, đại khái có thể đáng giá hơn sáu mươi vạn.”
Tưởng Chấn còn rất tinh, dù là bạn gái thì cũng phải xem đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653477/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.