Phó Thành nằm viện không phải là hoàn toàn diễn trò, xương bả vai và xương sườn của anh đều bị thương ở mức độ khác nhau, cần phải tĩnh dưỡng. Về phần đau đầu, bác sĩ nghi ngờ là chấn động não, đề nghị anh phải nhập viện quan sát vài ngày. Không ép buộc, tất cả đều theo ý muốn cá nhân của anh.
Phó Thành đồng ý.
Ngày hôm sau, Kha Nhụy đến làm thủ tục, chuyển anh từ phòng bệnh bình thường vào phòng VIP.
Ngày thứ năm, Anh Hiền mang theo hoa tươi xuất hiện, trong tay còn có một tấm chi phiếu, phía sau có năm số không.
“Cầm đi, không phải tiền của tôi, chi phiếu do chủ tịch mở, đây là thứ anh xứng đáng có được.” Cô không biết tại sao cô phải cố ý nhấn mạnh rằng nó không phải là tiền của riêng mình.
Phó Thành cầm tờ giấy mỏng manh, nhìn chằm chằm chữ ký rồng bay phượng múa trên đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cẩn thận ngắm vài giây rồi trả lại cho cô: “Được, tôi nhận rồi, giờ cho em, trả lại một phần tiền thuốc men của Tiểu Chi.”
Anh Hiền đưa tay đón lấy. Cô không có lý do gì để không nhận.
Anh ngồi bên giường bệnh, cô ngồi trên sô pha nhỏ, phòng bệnh lớn đến nực cười, giữa hai người cách nhau ánh mặt trời nhợt nhạt. Cô mang một đôi giày đế phẳng, vết thương ở bắp chân đã đóng vảy, màu sắc rất nhợt nhạt, có một loại mỹ cảm bị tàn phá hủy hoại.
“Vết thương của em thế nào rồi?” Phó Thành hỏi.
Anh Hiền duỗi cẳng chân, cười nói: “Sắp lành rồi. Ngược lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-to-ngong/653418/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.