Thonglao đần mặt ra nhìn Đông Lộ nhưng lại không biết trả lời thế nào.
Sau giây lát, có vẻ không chịu được ánh mắt soi mói và nghi vấn của Đông Lộ cứ lom lom nhìn mình, Thonglao gằn giọng chưởi rủa:
- Mẹ nó, nhìn tao cái chết tiệt gì? Tao chỉ có nhiệm vụ đi đặt thuốc nổ, còn tại sao nó không nổ thì mày đi mà hỏi nó chứ?
Thấy Thonglao lại định giở tính khí, Virak lên tiếng chất vấn:
- Mày chắc là không đặt sai vị trí chứ?
Thonglao quả quyết:
- Hừ… Tao có phải thằng ngu đâu.
Virak liếc mắt khinh thường nhìn Thonglao. Mặc dù không quá đồng ý với lời tự nhận xét về bản thân vừa rồi của Thonglao nhưng Virak cũng phải thừa nhận Thonglao sẽ không mắc một sai lầm sơ đẳng như vậy, dù sao hắn cũng là một chiến binh đã được huấn luyện bài bản, thiếu sót nếu có chỉ là tính cách hơi bốc đồng một chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, Virak quay sang Đông Lộ nói nhỏ:
- Hay là thuốc nổ có vấn đề thật?
Đông Lộ hừ lạnh rồi lắc đầu:
- Không thể nào, sáu bình chất nổ này đã được Muang Lwin kiểm tra rất kỹ, không thể có sai sót được.
- Nhưng… nói vậy thì vấn đề nằm ở đâu?
Đông Lộ cau mày suy tư giây lát sau đó trả lời:
- Hừ… thôi, đằng nào thuốc cũng không nổ, việc tìm lý do để sau. Trước mắt tao với hai thằng mày phải tìm cách mà rút ra được khỏi đây đã rồi hãy tính tiếp. Bọn an ninh chắc chắn sẽ lùng sục, chúng ta không thể ở đây lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-ky-van-dao-de-che-kinh-te-moi-tai-nuoc-viet/1468702/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.