"Chị nói chị xem, giúp mấy loại người như vậy chi hả, loại người này sống chỉ làm hại xã hội thôi! Bọn chị còn quyên tiền cho hắn ta nữa?" Ngồi trong xe, Tây Môn cứ bất bình nói, "Thật là tức chết đi được."
Thấy Tây Môn tức giận khoanh tay lại, Đỗ Hạ Hi lại thấy buồn cười, lúc trước chưa có thấy được dáng vẻ tức giận của Tây Môn, còn tưởng là chuyện gì cũng không ảnh hưởng được tâm trạng cô ấy nữa chứ, cứ tưởng cô ấy là loại người vô tư lự chứ.
"Ây dà, em nói chị đó, sao lại còn cười được nữa hả?" Tây Môn cảm thấy Đỗ Hạ Hi ngày càng thích cười hơn, còn mình thì lại trở thành người lo lắng mọi chuyện.
"Sau này chị sẽ chú ý hơn, nhưng nếu gặp phải người cần giúp đỡ thiệt thì chị cũng sẽ ra tay giúp đỡ mà." Đỗ Hạ Hi là loại người như thế, không thay đổi được.
Tây Môn biết cô ấy sẽ nói như thế, cũng không có dự định thay đổi con người cô ấy, "Em chỉ là cảm thấy bất bình dùm chị thôi, tất nhiên biết chị là người vừa mềm lòng vừa cố chấp mà."
Đỗ Hạ Hi vẫn cứ mỉm cười, hai người lại đi mua ít thức ăn về nhà, đến trước cửa chưa kịp mở, thì nghe thấy bên trong có tiếng mèo kêu.
Mở cửa ra thì con mèo vừa kêu vừa chạy bổ tới, khều ống quần Tây Môn muốn trèo lên. Bởi vì liên tiếp xảy ra chuyện, cách lần trước Tây Môn đến nhà Đỗ Hạ Hi cũng được mấy tháng rồi, không ngờ con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3100827/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.