"Ưʍ..." Đỗ Hạ Hi ôm cái chăn lật người lại, bên cạnh trống không, cô có chút mơ màng mở mắt ra, trong phòng ngủ chỉ có một mình mình.
Trong lúc cô tính ngồi dậy đi tìm Tây Môn thì cửa phòng ngủ lại mở ra, con mèo chạy vụt vào, nhảy cà tưng lên trên giường, giẫm cả lên người Đỗ Hạ Hi.
Cũng không biết Vượng Tài nãy giờ đi đâu chơi, chân dích đầy bùn đất giẫm dơ hết cả giường, thậm chí đến trước ngực của Đỗ Hạ Hi cũng có dấu chân của nó.
"Ê!" Tây Môn đuổi theo sau tính nắm lấy cái cổ nó quăng ra ngoài, con mèo sợ hãi liền chui vào trong chăn.
Thấy Tây Môn khí thế hừng hực xông vào, Đỗ Hạ Hi liền giơ tay qua ôm lấy đầu con mèo, "Em làm gì hung dữ vậy?" Con mèo giương đôi mắt tội nghiệp thò đầu ra khỏi chăn, cạ cạ vào tay Đỗ Hạ Hi, giống như là chịu điều gì oan ức lắm vậy.
"Nó giẫm dơ hết cả chăn luôn rồi kìa." Tây Môn chống nạnh, trong lòng nghĩ gặp phải đối thủ còn biết diễn hơn mình nữa rồi, lúc nãy bên ngoài quậy phá sao không làm bản mặt này đi.
Đỗ Hạ Hi vén chăn lên xem chân con mèo, dơ thiệt, nhưng không có la mắng nó, ngược lại còn dịu dàng vuốt lông nó, "Lại chạy đi đâu chơi mà dơ vậy?"
"Sáng sớm em đi đổ rác thì nó đã chạy ra rồi, nếu không phải em nắm cổ lôi nó về thì, hừm hừm, bây giờ chắc lại sắp thành mèo hoang rồi."
"Nắm cổ lôi về?!" Đỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khoa-cap-cuu/3100815/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.