Chương trước
Chương sau
Trời đã vào hạ, nhưng khí hậu vẫn không ấm áp lên được chút nào hết, trời mưa liên tục làm nhiệt độ ở Tái Bắc không thể nào tăng lên được, xem ra mùa hè vẫn chưa qua, chịu thêm 4,5 tháng nữa thì sẽ ấm áp hơn.

Nhưng bên ngoài trời nóng hay lạnh thì cũng không ảnh hưởng đến Tây Môn, ai kêu nhà Đỗ Hạ Hi muốn nóng thì có máy sưởi, muốn lạnh thì có máy lạnh, thoải mái quá chừng, nhưng mà hiện giờ Tây Môn lại đang bận tâm chuyện khác.

Tắt máy tính, Tây Môn một tay chống cằm suy nghĩ, chân mày nhíu chặt lại, bởi vì do lần trước mình gây họa nên làm Đỗ Hạ Hi tốn một số tiền rất lớn, ngày thường chi tiêu cũng không có tiết kiệm, cho nên tài khoản của Đỗ Hạ Hi không còn bao nhiêu hết.

Đỗ Hạ Hi vẫn cứ nuông chiều Tây Môn, trên phương diện chi tiêu không có quan tâm gì hết, nhưng Tây Môn biết, số tiền cô ấy có được ngoại trừ một phần do ba mẹ cho, thì còn lại đều là tiền cô ấy cực khổ kiếm được, mình cứ tiêu tiền vậy thì thấy cũng ngại, đã đến lúc phải làm gì đó rồi.

Nhưng mà đã hứa với Đỗ Hạ Hi là không theo nghề cũ nữa, nếu nuốt lời chắc sẽ bị giận cho coi, nhưng Tây Môn là ai chứ, đường này không thông thì đi đường khác, chui hẻm cũng được.

Tây Môn cười gian xảo giở lịch ra xem, tra xem lịch trực của Đỗ Hạ Hi, ngón tay chỉ vào một ngày trong đó, rồi gọi điện thoại, "Alo, sư thái thái à~ dạo này sao rồi, có mối làm ăn nào không~" gác chân lên bàn, thân người ung dung ngã ra sau, chỉ có hai chân ghế chạm đất.

"Cái gì?! Sao lại chạy đến Kinh Thành rồi? Còn dính đến vụ án nữa?" Tây Môn ngạc nhiên, suýt chút ngã ngửa ra đằng sau, liền thu chân ngồi đàng hoàng lại, "Đệ tử của sư thái cũng thật là tài giỏi, gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng mà tôi cũng không có quen ai có thể giúp cô ta được hết. Chuyện này không có liên quan đến sư thái nên đừng có nhúng tay vào, trở về Độ Tâm Tự dưỡng lão đi."

Tây Môn đi đến phòng khách lấy trái cây rồi ngồi vào ghế sopha, nghe sư thái kể chuyện, giọng điệu sư thái hình như nhanh hơn trước rất nhiều, không biết có phải cảm giác của mình không nữa, mỗi khi sư thái nhắc tới tên đệ tử xui xẻo đó thì giọng điệu cũng thay đổi.

Tây Môn đột nhiên cắt ngang lời sư thái, "Tôi nói, sư thái có phải thích cô ta rồi không?" Tây Môn chỉ cần để ý chút xíu là có thể nắm bắt được điểm quan trọng.

"Đã đến bước đường hoàn tục rồi à? Sư thái thái có phải thanh tâm quả dục lâu quá rồi nên con mắt thẩm mỹ có vấn đề rồi à? Cô ta đâu có đẹp lắm đâu, vậy mà cũng bị hút hồn nữa,... trong am tốt biết mấy, có cái ăn có cái mặc có người phục vụ, còn có thể nhận mối kiếm tiền nữa, thật làm cho người ta ngưỡng mộ~"



Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục nói, Tây Môn đột nhiên hét lên "Cái gì?! Bị tháo dỡ rồi à?! Mấy người đó muốn chết à?! Nơi đó không phải vô duyên vô cớ xây chùa đâu, chỗ đó có trận phong thủy đó! Tôi không phải hù dọa đâu, sư thái thái à, lần này sư thái rời khỏi rồi đừng nên quay lại nữa, chỗ đó sớm muộn gì cũng tiêu thôi."

Sau đó nói thêm vài câu nữa, hai người cúp máy, cô đột nhiên nhớ tới lúc trước có một người cứ muốn mình xem phong thủy dùm, tuy miếng thịt này không có béo bở cho lắm.

Nhưng đối với Tây Môn hiện giờ mà nói thì thịt nhỏ cũng là thịt, hơn nữa cũng ở gần đây, nhân lúc Đỗ Hạ Hi đi làm, mình có thể lén ra ngoài mà không ai hay biết hết~

Đỗ Hạ Hi cứ đi làm như thường ngày, trên đường lái xe cứ cảm thấy hai hôm nay Tây Môn hình như có gì đó lạ lắm, nhưng lại không hiểu ra là lạ chỗ nào, chỉ là tốt với mình hơn lúc trước rất nhiều, không có chuyện gì mà tự nhiên ân cần vậy chắc đang âm mưu gì đây.

Xem ra tối nay về phải tra hỏi mới được, đừng có lén ra ngoài làm việc xấu là được, Tây Môn cũng không phải dạng vừa đâu, yên ổn được hai ngày thế nào cũng có chuyện, thật là đau đầu.

Đến bệnh viện, chưa đi đến phòng khám thì bị một ông cao to chặn đường lại, nếu không phải đối phương mỉm cười thì Đỗ Hạ Hi còn tưởng ông ta muốn gây sự nữa chứ.

"Xin chào, có chuyện gì không?" Đỗ Hạ Hi lễ phép hỏi.

"Bác sĩ, chuyện lần trước thật xin lỗi, chúng tôi nhà quê nên quả thật không biết cách làm việc của bệnh viện, nên đã gây rắc rối cho cô rồi." Ông ta cúi đầu xin lỗi Đỗ Hạ Hi.

Đỗ Hạ Hi nhìn ông ta, nhận ra là người nhà của đại gia đình kia, muốn quên cũng khó, vết thâm trên tay mình vẫn chưa tan hết nữa, "Ồ, không sao hết, người nhà bị thương thì ai cũng nôn nóng mà."

"Tay thằng bé giữ lại được cũng nhờ công bác sĩ hết, chúng tôi còn tưởng là sẽ phải cắt bỏ nữa rồi chứ." Ông ta cười rất chân thật, cứ một mực cảm ơn Đỗ Hạ Hi, "Thật là cám ơn bác sĩ đây, cô đúng là thần y mà!"

Đỗ Hạ Hi cười, "Ông nên đi cám ơn các bác sĩ ngoại khoa kìa, toàn là công lao của bọn họ thôi."

"Đều phải cám ơn mà." Thật ra thù hận giữa con người với nhau cũng bắt nguồn từ sự không hiểu nhau, không hiểu nhau thì sẽ dẫn đến hiểu lầm, hiểu lầm mà trong tình trạng kích động thì ngày càng xấu thôi, nhưng ai mà có thể giữ bình tĩnh tuyệt đối được chứ, cho nên Đỗ Hạ Hi cũng chỉ cố gắng làm cho mình luôn giữ được bình tĩnh.

Chưa yên tĩnh được bao lâu thì lại có tiếng người ồn ào lên, khoa cấp cứu luôn như vậy, không thể nào giữ yên tĩnh được, bất cứ lúc nào cũng có bệnh nhân và người nhà nôn nóng của họ.

Trong lúc Đỗ Hạ Hi bận tới không có thời gian ăn cơm trưa thì Tây Môn gọi điện tới, hơn nữa cứ reo liên tục.

Đỗ Hạ Hi sắp xếp ổn thỏa xong cho bệnh nhân, quay về phòng khám thấy không có ai, mới nghe điện thoại, "Có chuyện gì à?" Lúc trước Tây Môn không bao giờ gọi điện thoại khi mình đang đi làm cả.

Đầu dây bên kia hơi ồn ào, thậm chí còn nghe được tiếng khóc than nữa, ngược lại giọng nói Tây Môn không có gì bất thường hết, "Chỉ muốn hỏi chị tối nay muốn ăn gì thôi~"



"Em đang ở đâu?" Đỗ Hạ Hi tự nhiên thấy bất an.

"Ở nhà đó, em đang xem tivi, đang xem phim truyền hình, tới cảnh máu me ghê quá... khụ khụ." Tây Môn ho lên vài tiếng.

"Em đang ở nhà thật à? Nếu gạt chị thì em chết chắc rồi đó!" Đỗ Hạ Hi cảm thấy Tây Môn chắc chắc đang nói dối, cô ta luôn là người như thế, không giờ phút nào làm người ta yên tâm được.

Tây Môn lúc nãy vẫn còn cười nói đột nhiên không có động tĩnh gì hết, làm Đỗ Hạ Hi sốt ruột thêm, "Alo? Em rốt cuộc đang ở đâu vậy?"

"Sao chị không hy vọng em tốt chút nào à, cứ muốn em chết à?" Bên Tây Môn hình như có tiếng còi xe cảnh sát nữa, nghe rất lộn xộn, "Em có chút chuyện, cúp máy trước nha~"

"Alo? Alo!" Đỗ Hạ Hi nhìn lại thì thấy điện thoại cúp rồi, gọi lại thì không ngờ khóa máy, Tên này muốn làm người ta lo lắng hả?! Lại đi đâu gây họa nữa rồi? Giờ phải làm sao đây!

Đỗ Hạ Hi sốt ruột tới chẳng còn tâm trí làm việc, tính xin nghỉ phép về nhà, ai ngờ lại nhận được điện thoại từ trung tâm cấp cứu, lúc nãy trên đường cao tốc xảy ra tai nạn nghiêm trọng, lát nữa sẽ chở bệnh nhân đến, kêu bác sĩ mau chuẩn bị.

Sao lại có tai nạn vào lúc này chứ, tiếp tục gọi cho Tây Môn thì vẫn khóa máy, Đỗ Hạ Hi cắn chặt răng, chỉ còn cách đi làm việc.

Qua một lát sau, thì xe cấp cứu chở nạn nhân đến, trong đó có một người bị thương nặng quá nên đã qua đời trên đường đến đây, mấy người khác thì bị thương nặng nhẹ khác nhau.

Theo một người có mặt ở hiện trường kể, xe khách do thắng xe có vấn đề, trực tiếp tông vào xe phía trước, xe lật xuống mương, rất nhiều người bị văng ra ngoài rồi bị xe đè, cũng có người bị kẹt lại trong đó, một phần của xe khách chìm dưới nước, cứu hộ cũng hơi khó.

Khoa cấp cứu lúc này cực kỳ hỗn loạn, Đỗ Hạ Hi nhân lúc đợi xe cứu thương thì mau mau ăn vài muỗng cơm canh đã nguội từ lâu, bây giờ mỗi khi bận rộn thì lại thấy có chút đau dạ dày.

"Lúc nãy có một người được đẩy vào rất giống bạn của cô." Một đồng nghiệp đi ngang nói với Đỗ Hạ Hi.

Hiện giờ không còn giường trống nữa, ai mà bị thương nhẹ thì tạm thời ở ngoài hành lang, đợi khi nào có được giường trống thì vào.

"Bạn? Ai vậy?" Đỗ Hạ Hi không biết anh ta nói tới ai.

"Là cái người mà nói rất nhiều, quan hệ rất tốt với cô đó." Anh ta nhất thời không nhớ ra tên của Tây Môn.



"Hả?" Đỗ Hạ Hi vốn đang nghĩ Tây Môn làm sao mà có liên quan gì đến tai nạn trên đường cao tốc chứ, nhưng lại nhớ đến cuộc gọi hồi trưa, trong lòng bắt đầu căng thẳng lên, "Tôi đi xem thử."

Nhanh chân ra khỏi phòng cấp cứu, Đỗ Hạ Hi bồn chồn đi trên hành lang chật kín người, cố tìm hình bóng quen thuộc kia, nhưng cô đi hết một vòng cũng không tìm thấy Tây Môn.

"Chị Hạ Hi, chị đang tìm Tây Môn tiểu thư hả?" Lưu Di cũng đang ở đây, thấy Đỗ Hạ Hi cứ ngó tới ngó lui, chắc đang tìm người.

"Em ấy ở đây thật hả? Bị thương rồi hả?" Đỗ Hạ Hi bất giác hét lên, trái tim như muốn rớt ra ngoài.

Lưu Di vẫn chưa trả lời thì y tá bên cạnh nói. "Cũng thổ huyết luôn rồi, xem ra không nhẹ."

"Em ấy đâu?!" Đỗ Hạ Hi sợ tới mặt mày trắng bệch.

"Đưa đi làm kiểm tra rồi..." Cô y tá vẫn chưa nói xong, Đỗ Hạ Hi vèo một cái chạy đi mất.

Tại sao tên này không ngoan ngoãn ở nhà được à?! Tại sao ra ngoài chi rồi để bị thương?! Ngoại trừ tức giận, thì càng lo lắng hơn, Đỗ Hạ Hi khó khăn lắm mới tìm được người để yêu, nhưng mỗi ngày lại sống trong nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận thì Tây Môn sẽ biến mất.

Rõ ràng biết mình có mệnh cách như vậy, tại sao không tự bảo vệ mình đàng hoàng chứ, nếu quả thật chỉ còn lại một mình mình thì biết sống sao đây, tại sao cô ta lại không chịu hiểu cơ chứ!

Mắt Đỗ Hạ Hi cay lên, lấy tay quẹt nước mắt, sao mình ngày càng yếu đuối vậy, lúc trước mình đâu có phải vậy đâu, có lẽ tình yêu chính là nhược điểm lớn nhất của con người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.