Tiêu Mi mang theo đồng nghiệp của Nghê Diệp trở về nhà mình, lần trước ngẫu nhiên nếm được hương vị của người này liền cảm thấy nếu không thu quả thực có lỗi với bản thân.
“Cậu tên gì?” Tiêu Mi đưa một ly nước cho hắn.
“Khổng Diệc Linh.” Thật vất vả mới có thể uống thủy, Khổng Diệc Linh không khách khí rót vào trong miệng. Cầm ly rỗng trong tay, chờ Tiêu Mi tiếp tục dằn vặt.
Thấy Khổng Diệc Linh ngoan ngoãn như thế, Tiêu Mi vui mừng. Để hắn ta theo sau, đi tới một gian phòng trang bị đầy đủ các loại đồ chơi tình thú. Trên mặt là nụ cười với ánh mắt ôn hòa, Khổng Diệc Linh càng thêm sợ.
“Ok, sau này ở đây chính là nhà của cưng.” Tiêu Mi chỉ chỉ gian phòng một giường bên trên, thoạt nhìn chắc là giường nhỏ cho con nít.
Khổng Diệc Linh đi tới sờ sờ khăn trái giường, rất mềm, nằm ngủ hắn sẽ không quá khó chịu. Quan sát phòng một chút, Khổng Diệc Linh không khỏi dựng tóc gáy.
Từ khi Nghê Diệp thừa nhận địa vị của Phó Khác, liền bắt đầu luôn luôn phục tùng. Bị điều kiện tiền thuê thấp nhà đẹp của Phó Khác mê hoặc, dọn vào cái căn nhà tràn ngập hồi ức tối tăm kia.
Ôm hành lý ngồi trên sô pha ở phòng khách, Nghê Diệp lần đầu tiên thanh tỉnh nhìn ngắm nhà Phó Khác. Trong phòng khách lớn như vậy, một bộ sô pha, một TV, một bộ máy chiếu phim gia đình. Trên tường phía sau TV treo một bức tranh, Nghê Diệp nhìn thế nào cũng không hiểu, vì vậy lựa chọn bỏ qua. Liếc về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-long-ban-tay/109568/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.