Nghê Diệp về đến nhà hảo hảo ngủ một giấc, cuối cùng đem thể lực mất đi bổ sung lại một ít. Từ giờ về sau vài ngày, tựa như sự lặng yên trước cơn bão, Nghê Diệp nơm nớp lo sợ.
Đồng nghiệp ép buộc cậu khẩu giao kia hai ngày nay không đi làm, nếu không phải ngày đó phát sinh việc kia, Nghê Diệp cũng sẽ không chú ý tới sự hiện hữu của hắn ta.
Nghê Diệp chỉ là một nhân viên bình thường, Phó Khác nói thế nào cũng là lãnh đạo cao tầng, hai người cùng nhau xuất hiện cũng dần ít đi. Vốn nên vui vẻ vì mình trốn khỏi sự dằn vặt của Phó Khác, nhưng lại chán nản cảm thấy mình mất đi giá trị lợi dụng, nhìn phòng làm việc của Phó Khác mà ngẩn người, bình tĩnh nhìn thư ký của Phó Khác từ trong phòng kia đi về phía mình.
“Này! Nghê Diệp!” Tay của thư ký ở trước mắt Nghê Diệp quơ quơ, “Ngẩn người làm gì! Tổng giám đốc gọi cậu!”
“Vâng vâng!” Nghê Diệp từ trên ghế nhảy dựng lên, bước nhanh tới phòng làm việc của Phó Khác.
Lẳng lặng đứng ở trước bàn làm việc, chờ Phó Khác nói chuyện với mình. Phó Khác vẫn cúi đầu chăm chú viết gì đó, bộ dáng như đang bận rộn không có thời gian nói chuyện với Nghê Diệp vậy.
Đợi hơn hai mươi phút, chân của Nghê Diệp có chút mỏi, vừa định động động chân, Phó Khác liền ngẩng đầu liếc Nghê Diệp. Nghê Diệp bật người lại ổn định thân thể, không dám cử động nữa. Phó Khác lại quay về làm việc, tựa như không thấy Nghê Diệp đứng ở trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-thoat-khoi-long-ban-tay/109567/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.