Chương trước
Chương sau
Cuộc gặp mặt giữa Lục Hoài Nghiên và Tào Huân là một trong những nội dung giao dịch mà Giang Sắt yêu cầu.

Tào Lượng bị ông nội ném sang Đồng Thành là vì từng say rượu lái xe gây tai nạn ở Bình Thành.

Người bị nạn là một nữ sinh viên ngành y, vì thương thế nghiêm trọng nên đến nay vẫn còn đang hôn mê.

Nơi xảy ra tai nạn không có camera giám sát, nhà họ Tào đã đưa cô gái kia vào một bệnh viện tốt nhất, cũng đã bồi thường cho gia đình nạn nhân một số tiền lớn. Sau khi nhận được đơn bãi nại từ gia đình nạn nhân, nhà họ Tào lại sắp xếp người gánh tội thay Tào Lượng, giúp cậu ta thoát khỏi vụ này một cách sạch sẽ.

Trong tay Lục Hoài Nghiên "vừa khéo" có video đêm hôm ấy, tuy hình ảnh khá mờ, nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn thấy người cầm lái lúc ấy chính là Tào Lượng.

Hiển nhiên, anh không cần dùng đến video này.

Là người đứng đầu trong tương lai của Lục thị, vì anh ra mặt nói giúp Giang Dã, Tào Huân buộc phải nể mặt anh một lần.

Cũng vì thế, lần này Giang Sắt có đến hay không cũng không quan trọng.

Nhưng vì sao Lục Hoài Nghiên lại muốn mời cô đi theo?

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình một lúc lâu, Giang Sắt ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời, [Được.]

...

Sáu giờ chiều thứ Hai, Giang Sắt lái chiếc Mini điện mới mua tới Quân Việt.

Quân Việt là sản nghiệp của nhà họ Hàn, cũng là một trong những khách sạn năm sao bạch kim* ít ỏi ở Đồng Thành.

* Tiêu chí trở thành khách sạn năm sao Platinum là: được công nhận là khách sạn năm sao trên 2 năm, vị trí nằm ở khu trung tâm thành phố hoặc khu vực sầm uất của thành phố, giao thông thuận tiện... (do Cục Du lịch Quốc gia trao tặng)

Lục Hoài Nghiên ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất.

Giang Sắt vừa vào khách sạn liền có một vị quản lý mặc váy đen bước đến chào đón, cung kính hỏi, "Xin hỏi cô có phải là cô Giang Sắt không ạ?"

Giang Sắt lướt nhìn bảng tên ghim ở trước ngực cô gái, người quản lý này họ Diêu.

Cô gật đầu, "Là tôi."

"Mời cô Giang theo tôi, Lục tổng đang chờ cô trong phòng VIP ở tầng 7."

Giang Sắt nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 6 giờ 40.

Cô nhấc chân đi theo quản lý Diêu, lúc vào thang máy, cô bình thản hỏi lại, "Ngoại trừ Lục tổng thì còn có ai nữa không?"

"Tào tổng cũng có mặt ạ."

"Tào Huân đến khi nào?"

Tuy quản lý Diêu không biết thân phận của Giang Sắt, song, số khách hàng lớn mà cô nàng từng tiếp dù không trên vài trăm thì cũng có đến vài chục, nhưng từ phong thái nói chuyện của Giang Sắt đến thái độ của Lục Hoài Nghiên đối với cô, quản lý Diêu đã đoán được thân phận của cô nhất định không hề tầm thường.

Bây giờ lại nghe thấy Giang Sắt gọi thẳng tên của Tào Huân, quản lý Diêu không hề bất ngờ, chỉ mỉm cười lễ phép đáp lại, "Mấy hôm nay Tào tổng đều ngủ lại Quân Việt, lúc nãy Lục tổng vừa đến không bao lâu thì anh ấy cũng đã lên tầng 7 rồi ạ."

Vừa dứt lời, thang máy vang lên một tiếng "ting", sau đó cửa mở về phía hai bên.

Giang Sắt không nói thêm gì, đi theo quản lý Diêu về phía hành lang.

Đến trước cửa phòng, quản lý Diêu gõ cửa, "Lục tổng, Tào tổng, cô Giang đã đến rồi ạ."

"Vào đi." Là giọng của Lục Hoài Nghiên.

Quản lý Diêu đẩy cửa ra, Giang Sắt bước vào, đập vào mắt cô chính là Lục Hoài Nghiên đang ngồi trên băng ghế sofa.

Ghế sofa quay mặt về phía cửa phòng, lúc Giang Sắt nhìn sang, anh cũng vừa hay quay đầu lại.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Giang Sắt dời tầm mắt đi trước, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện Lục Hoài Nghiên.

Người đàn ông kia mặc áo sơ mi màu nâu đậm, quần tây đen, trên cổ áo đã cởi bớt ba cúc, trông có vẻ khá phong lưu.

Khi Lục Hoài Nghiên nhìn sang, anh ta cũng quay đầu dõi theo. Lúc lướt qua gương mặt Giang Sắt, vẻ mặt phóng đãng bất chợt nghiêm lại, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ như thường, nhìn xoáy vào mắt Giang Sắt, sắc mặt không lộ rõ cảm xúc, cười gằn, "Tôi nên gọi cô là Giang Sắt hay Sầm Sắt đây?"

Trước đây hai người từng chạm mặt nhau vài lần, nhưng cũng chỉ thế mà thôi, ấn tượng với đối phương không sâu, chỉ biết rằng có người như thế xuất hiện trên đời.

Giang Sắt quan sát Tào Huân.

Có lẽ đời ông bà có huyết thống ngoại quốc, màu mắt của anh ta nhạt hơn người bình thường, da trắng, sống mũi cao thẳng, trông rất điển trai.

Chỉ cần dựa vào gương mặt này, người đàn ông trước mắt quả thật có "vốn" để làm bad boy.

Cách nói chuyện cũng rất tế nhị.

Nếu cô họ Sầm, thế thì cô có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của Giang Dã?

Nhưng nếu cô họ Giang, vậy thì cô có tư cách gì hỏi chuyện của Tào Lượng?

Tóm lại, dù là đáp án nào, dường như cô đều không thể xía vào chuyện này.

Giang Sắt cười, đáp lại một cách mềm mỏng và khéo léo, "Anh đoán xem Lục tổng hẹn anh đến đây là vì tôi họ Giang hay là họ Sầm?"

Tào Huân rê đầu lưỡi chạm vào răng hàm, liếc nhìn Lục Hoài Nghiên.

Người đàn ông ngồi đối diện chống khuỷu tay lên tay vịn sofa, ngón tay thon dài buông thõng một cách thoải mái, nét mặt thờ ơ tựa như chuyện này chẳng hề liên quan đến mình.

Nhưng anh lại không hề có ý phản bác lời của Giang Sắt.

Tào Huân không đoán được ý của anh.

Trước khi đến đây, Tào Huân đã điều tra về Giang Sắt, biết nhà họ Sầm hiện giờ đã bỏ mặc cô, và nhà họ Phó cũng đã huỷ bỏ hôn ước giữa Giang Sắt và Phó Uẩn.

Hai hôm trước trên bàn đàm phán về dự án khu phức hợp phim trường giữa hai nhà Tào - Hàn, Lục Hoài Nghiên thay mặt cho nhà họ Hàn, không nhường lấy nửa bước.

Tào Huân đã quen thói chỉ huy, bởi thế anh ta buộc phải nắm được quyền lên tiếng trong dự án khu phức hợp phim trường này, nhất quyết không thể ăn chia với tên ăn hại Hàn Tiêu kia được.

Anh ta không ký hợp đồng ngay, vốn nghĩ nếu hôm nay Lục Hoài Nghiên ra mặt nói giúp Giang Sắt, anh ta có thể lợi dụng chuyện của Tào Lượng để Lục Hoài Nghiên nhả bớt vài điều kiện trên hợp đồng của dự án khu phức hợp phim trường này.

Tào Huân cũng ôm theo thái độ thử xem thế nào.

Thú thật, anh ta không thèm để cô thiên kim giả là Giang Sắt vào mắt, từ đầu đến cuối, anh ta vẫn chỉ nhìn mỗi Lục Hoài Nghiên.

"Nếu thằng Lượng nó mạo phạm cô, tôi sẽ bảo nó xin lỗi cô. Nhưng chuyện em trai cô đánh nó gãy tay thì không thể cứ bỏ qua như thế được." Anh ta liếm khoé môi, hai chân bắt chéo, đổi tư thế ngồi nhưng giọng nói vẫn cợt nhả như trước, "Chuyện con nít với nhau thì cứ để tụi nó tự giải quyết, cứ một hai đòi đem ra trước chỗ người lớn nói chuyện, thế có nên..."

Tào Huân nhìn sang Lục Hoài Nghiên, cười nói, "Dùng cách của người lớn giải quyết?"

Anh ta vừa dứt lời, trong phòng thoắt cái bỗng trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, Lục Hoài Nghiên khẽ cười, "Tào tổng muốn dùng cách nào để giải quyết?"

Tào Huân nhếch môi, "Dự án khu phức hợp phim trường là dự án hợp tác giữa nhà họ Tào và nhà họ Hàn, nếu Lục thị nhất định phải..."

Còn chưa dứt câu, một đoạn kinh Phật bằng tiếng Phạn bỗng nhiên vang lên.

Âm thanh này được truyền ra từ điện thoại đặt bên người Tào Huân, nhạc chuông hoàn toàn đối nghịch với hơi thở phóng túng trên người anh ta, tựa như đây là nhạc chuông được cài riêng cho một người nào đó.

Giang Sắt nương theo tiếng nhạc chuông nhìn sang, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một chữ "Đường".

Hiển nhiên Tào Huân cũng bất ngờ khi nhìn thấy cuộc gọi đến, bởi vì lúc đoạn kinh Phật vừa vang lên, vẻ hoảng hốt thoáng lướt qua trên gương mặt anh ta.

Gần như không một chút chần chờ, anh ta chỉ để lại một câu "Chờ tôi một chút", đã nghiêng người cầm điện thoại lên, nhận máy rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Trước khi cánh cửa phòng được khép lại, Giang Sắt chỉ nghe thấy Tào Huân hờ hững cất giọng, "Có việc gì?"

Cô nhìn bóng lưng dần khuất bên ngoài cửa, rơi vào trầm tư.

Bên ngoài.

Tào Huân đi tới cuối hành lang, tựa người vào khung cửa sổ được mở một nửa, cất giọng hỏi, "Chẳng phải em bảo tôi đời này đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt em sao? Thế bây giờ em đến tìm tôi thì tính là gì?"

Không biết đầu bên kia nói gì, Tào Huân khẽ cười, "Được rồi, em đưa điện thoại cho quản lý đi."

Một lát sau, bên kia hẳn đã đổi người nghe máy, ý cười trên gương mặt anh ta đã phai đi, lạnh lùng ra lệnh, "Ai bảo mấy cô cản người? Để cô ấy lên đi, đến phòng của tôi."

Cúp điện thoại, Tào Huân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài giây, sau đó sải bước trở về phòng VIP.

Cửa vừa được mở, anh ta còn chẳng có ý định đi vào mà chỉ tựa vào cửa, cười nói với Lục Hoài Nghiên, "Thành thật xin lỗi."

"Lục tổng, tôi có việc gấp phải quay về ngay, hôm khác tôi sẽ mời hai người ăn cơm. Lần sau gặp mặt tôi sẽ tự phạt mình ba ly."

Đã nói đến mức này, Lục Hoài Nghiên biết không cần phải giữ người lại làm gì, anh gật đầu rồi nói, "Tự phạt thì không cần, lần sau vẫn cứ để tôi làm chủ xị. Nhưng mà, phía em trai Tào tổng..."

"Yên tâm, một khi người lớn chúng ta chưa bàn xong chuyện thì tôi sẽ không để thằng Lượng làm loạn. Nếu nó dám gây sự..." Tào Huân liếc nhìn Giang Sắt, cười gằn, "Tôi sẽ tự mình đánh nó gãy tay."

...

Sau khi Tào Huân rời đi, Giang Sắt nhìn về phía Lục Hoài Nghiên, "Phiền Lục tổng hỏi tiếp tân xem lúc nãy có phải có người đến tìm Tào Huân không?"

Lục Hoài Nghiên cau mày nhìn cô.

Cuộc điện thoại của Tào Huân quả thật khá kỳ lạ, anh vốn cũng đang định cho người điều tra thử.

Người có thể khiến Tào Huân để người ta leo cây ngay trong tình huống quan trọng thế này thì đối phương hẳn là người có địa vị.

Lục Hoài Nghiên đứng dậy gọi điện thoại, song tầm mắt vẫn rơi xuống trước mặt Giang Sắt.

Sắc mặt cô nhóc cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt cũng rét lạnh, thế nhưng tư thế ngồi ngay ngắn trên sofa lại vô cùng điềm tĩnh.

"Điều tra xem vừa nãy có ai đến tìm Tào Huân?"

Trong điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói hơi ồm ồm, ánh mắt Lục Hoài Nghiên vẫn nấn ná ở chỗ cũ, vẻ mặt hờ hững lắng nghe, bất chợt ừ một tiếng rồi cúp điện thoại.

Giang Sắt ngước lên nhìn sang.

Lục Hoài Nghiên nói, "Đúng là có người đến tìm Tào Huân, quản lý Diêu tự mình đưa người đó lên phòng của anh ta."

Giang Sắt, "Là phụ nữ sao?"

Lục Hoài Nghiên gật đầu, "Cô gái kia đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt."

Giang Sắt lấy điện thoại ra gọi cho Giang Đường, sau một tiếng chuông dài, thông báo thuê bao bắt đầu vang lên.

Cô không gọi nữa, đặt điện thoại xuống rồi nhìn Lục Hoài Nghiên, "Tôi có thể mượn thẻ phòng của Lục tổng không?"

Trong lúc hai người nói chuyện, Tào Huân đã quay lại tầng 27.

Trước cửa phòng có một bóng người mảnh mai đang đứng, chiếc váy len màu đen vẽ ra vòng eo chỉ một nắm tay của cô, bờ vai gầy và sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn liền biết là người học múa lâu năm.

Nghe thấy động tĩnh bên này, Giang Đường quay đầu.

Vì cô đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang nên Tào Huân không nhìn rõ mặt cô.

Anh ta vuốt tấm thẻ phòng trong tay, ánh mắt nán lại trước đôi mắt hạnh của cô một lúc, cười hỏi, "Muốn nói ở đây hay vào trong rồi nói?"

Giang Đường thản nhiên đáp lại, "Vào trong nói chuyện."

Tào Huân quẹt thẻ phòng, đôi giày da đen chặn cánh cửa lại, nghiêng đầu về phía trong phòng, ra hiệu Giang Đường đi vào.

Đợi cô vào phòng, anh ta buông chân ra, tựa lưng lên cánh cửa, cười nhạt, "Đến vì em trai của em sao?"

Đây là phòng Executive Suite, vừa bước vào cửa là tới phòng khách, đi xuyên qua cánh cửa lùa phía sau phòng khách mới đến phòng ngủ.

Phòng khách rất rộng, cửa sổ sát sàn khổng lồ đối diện với phố tài chính của Đồng Thành. Bên ngoài cửa sổ lấp lánh ánh đèn rực rỡ, những bảng đèn LED quảng cáo đủ loại chiếu sáng một góc trời đêm.

Giang Đường tháo khẩu trang, nhìn Tào Huân qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ sát sàn.

"Nghe nói Tiểu Dã đánh gãy tay em trai anh?"

Trong ảnh ngược, Tào Huân điềm nhiên gật đầu, "Em trai của em cũng mạnh tay phết, Tào Lượng mất ba tháng trời mới khỏi hẳn."

Giang Đường quay đầu nhìn anh ta, vừa đi về phía quầy bar bên cạnh cửa lùa vừa nói, "Thế thì thành thật xin lỗi."

Trên quầy bar đang đặt một bình champagne đã uống được một nửa, bên cạnh còn có một dụng cụ đục đá bằng kim loại.

Ánh mắt Tào Huân dõi theo Giang Đường, nở nụ cười hờ hững nhìn bàn tay đang lướt trên quầy bar của cô.

"Giang Đường, Tào Lượng dù gì cũng là em trai tôi, em nghĩ chuyện này chỉ cần một ly rượu là có thể cho qua chuyện sao? Giờ đâu phải ngày xưa, giữa tôi và em không phải chỉ cần em uống một ly thì tôi sẽ bỏ qua tất cả."

"Anh yên tâm, không uống rượu đâu." Giang Đường mỉm cười, không chạm vào bình rượu trên quầy bar, lòng bàn tay lại trượt xuống, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch, "Tiểu Dã vì tôi mới đánh Tào Lượng gãy tay. Thế nên, cái tay này phải tính lên kẻ đầu sỏ là tôi mới đúng."

Hai ngọn đèn trên quầy bar hắt xuống một quầng sáng nhạt màu trên bàn tay trắng nõn nà của cô gái.

Giọng Giang Đường vẫn dịu dàng, mềm mại như xưa, tựa như dòng suối róc rách len lỏi qua cánh rừng sâu trong ngày xuân.

Lúc nói chuyện, tay phải cô bất thình lình nắm chặt lấy dụng cụ đục đá đặt trên quầy bar, ở ngay trước mặt Tào Huân, dùng hết sức bình sinh đâm thẳng xuống bàn tay trái của mình.

Ánh mắt cô vẫn nhìn anh ta, khoé môi giữ nguyên nụ cười dịu dàng.

Thế nhưng, động tác trên tay không hề do dự, cực kỳ tàn nhẫn.

Ngay từ khi cô cầm lấy dụng cụ đục đá, mặt Tào Huân đã biến sắc.

Anh ta cuống quýt xông lên trước, ngay khi dụng cụ đục đá chỉ cách mu bàn tay Giang Đường một khoảng cách nhỏ, anh ta vội nắm chặt lấy, lòng bàn tay bị mũi nhọn đâm lủng một lỗ.

Máu tươi rỉ xuống thành một đường dài, trượt từ xương ngón tay trái của Giang Đường xuống mặt bàn đá lạnh lẽo.

Tào Huân tái mét mặt mày, "Giang Đường, em điên rồi sao?"

Giang Đường rủ mi nhìn bàn tay chảy máu không ngừng của Tào Huân, khẽ đáp, "Ăn miếng trả miếng, đây chẳng phải là tác phong hành sự của người nhà họ Tào các anh ư?"

Cô chầm chậm ngước lên, "Thế nên, để tôi đền tay cho Tào Lượng chẳng phải là chuyện anh muốn sao?"

Có lẽ vì vội vàng đến đây nên cô không trang điểm, gương mặt xinh đẹp hơi tái nhợt kèm theo vẻ mệt mỏi.

Dưới mắt hiện lên hai quầng xanh rõ rệt.

Tào Huân không buông tay, hoặc có thể nói rằng, anh ta không dám buông tay.

Yết hầu dịch chuyển lên xuống, anh ta cắn răng nói, "Không ai bảo em phải đền tay cả."

"Không đền tay?" Giang Đường nở nụ cười mập mờ, gương mặt ngây thơ bởi vì nụ cười này mà trở nên càng quyến rũ hơn.

"Tào Lượng nói với Tiểu Dã, chỉ cần cậu ta muốn, anh của cậu ta có thể đưa tôi lên giường cho cậu ta chơi." Giang Đường buông dụng cụ đục đá xuống, kề sát tai Tào Huân, hơi thở nhè nhẹ phả ra, "Nếu không đền tay, vậy Tào tổng muốn tôi ngủ với em trai anh mấy đêm thì được?"

...

Trong thang máy.

Số tầng liên tục nhảy lên.

Giang Sắt nhìn chằm chằm màn hình, trên tay còn cầm thẻ phòng của Lục Hoài Nghiên.

Lục Hoài Nghiên tì một tay lên vách thang máy, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, sau đó nhìn lên màn hình hiển thị tầng lầu, từ tốn lên tiếng, "Nếu người đó là chị cô thì cô định làm gì?"

Giang Sắt không hề nhìn sang, chỉ nhếch môi, "Đưa chị ấy về nhà. Lát nữa khi vào phòng của Tào Huân, không cần Lục tổng ra tay, đích thân tôi sẽ đưa người đi."

Cô biết Tào Huân rất điên.

Nhưng có làm sao, chẳng ai quy định trên đời này chỉ có một kẻ điên.

Nghe thấy thế, tầm mắt Lục Hoài Nghiên lại quay trở về trên gương mặt cô.

"Thích bọn họ lắm à?"

"Bọn họ" mà Lục Hoài Nghiên nhắc đến ý chỉ người nhà họ Giang.

Giang Sắt chớp mắt, trong đầu nhanh chóng lướt qua vô số hình ảnh.

Giang Xuyên loay hoay nghiên cứu công thức nấu ăn, bưng đĩa sườn sốt mơ lên cho cô, Dư Thi Anh mở vò rượu mới múc cho cô một ly đầu tiên, bóng lưng của thằng nhóc mặt khó đăm đăm Giang Dã đứng cản trước người cô, và Giang Đường vỗ nhẹ lên vai cô mỉm cười gọi cô là "Sắt Sắt".

Thích không?

Thích chứ.

Nhưng hơn hết chính là cô không muốn mắc nợ.

Nợ ân tình là món nợ khó trả nhất, vì cô đã quen với việc bị bỏ rơi và phụ lòng.

Giang Sắt giần giật khoé môi, hờ hững đáp đầy qua loa, "Dù sao cũng cùng huyết thống."

Giọng nói nghe có vẻ điềm tĩnh, nhưng thật ra cô đang cố gắng ghìm xuống cơn bực bội đang ẩn sâu bên trong.

Mà Lục Hoài Nghiên lại bắt được điểm này.

Vừa lên đến tầng 27, Giang Sắt nhanh chóng bước ra thang máy, vừa rẽ vào một hành lang, bước chân cô bỗng khựng lại.

Giang Đường từ phía hành lang vắng người bước đến, thấy người từ trong thang máy đi ra, chị cũng giật mình.

"Sắt Sắt?"

Giang Sắt không đáp lại, ánh mắt dán chặt lên bàn tay trái nhuốm đầy máu của Giang Đường, ngay sau đó ngước lên, đôi mắt đen sẫm hơn bình thường.

"Tào Huân ra tay với chị sao?"

"Em nghĩ gì thế? Đây không phải máu của chị, chị vội ra về nên chưa kịp rửa tay thôi." Giọng Giang Đường vẫn dịu dàng như trước, vừa đi đến trước mặt cô vừa giơ điện thoại trong tay lên, "Đang định gọi lại cho em đây, không ngờ em lại xuất hiện ở chỗ này."

Nếu không phải máu của Giang Đường, vậy thì đó chính là máu của Tào Huân.

Rất tốt.

Gương mặt lạnh lùng hơi dịu lại, "Chị không cần phải đi gặp hạng người này, chuyện của Tiểu Dã em có thể xử lý được."

Lần đầu tiên Giang Đường nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Sắt, có hơi ngạc nhiên, nhưng lại cảm thấy buồn cười nhiều hơn.

Lần trước sau khi nhận điện thoại ở sân bay, ngày hôm sau chị phải bay về Hoành Điếm quay phim. Khoảng thời gian ấy chị cực kỳ bận, cách hai ba ngày mới nhín được chút thời gian để gọi video với Giang Sắt.

Ban đầu hai người vẫn chưa quen, hơn nửa là Giang Đường nói, Giang Sắt nghe. Sau vài lần video với nhau, hai chị em cũng dần thân thiết, chủ đề trò chuyện bắt đầu nhiều hơn.

Nói về Đồng Thành, nói về Vong Xuyên, thỉnh thoảng còn tám về Giang Xuyên và Dư Thi Anh.

Trong ấn tượng của Giang Đường, Giang Sắt lúc nào cũng nở nụ cười.

Còn vẻ mặt lạnh lùng mắng người như lúc này, đúng là lần đầu tiên chị nhìn thấy.

"Chuyện của Tiểu Dã và Tào Lượng đã được giải quyết xong rồi, chị đảm bảo Tào Lượng sẽ không tìm Tiểu Dã kiếm chuyện nữa, như thế chắc cũng có thể khiến em an tâm rồi nhỉ?"

Giang Đường vừa nói vừa cất điện thoại vào túi, đưa bàn tay không dính máu véo nhẹ lên vành tai mềm mại của Giang Sắt, dịu dàng nói, "Sao em và Tiểu Dã lại làm thế? Chị mới là chị hai, lẽ ra phải để chị bảo vệ hai đứa mới đúng, biết không hả? Lần sau có chuyện gì cũng không được giấu chị đấy."

Cả người Giang Sắt cứng đờ, vài giây sau mới thả lỏng.

Giang Đường dùng lực rất nhẹ, cô không thấy đau, chỉ cảm thấy tay Giang Đường rất lạnh.

"Được rồi, về thôi." Giang Đường nhìn Lục Hoài Nghiên tuy không lên tiếng nhưng cảm giác tồn tại lại rất mạnh, chần chừ một lúc, "Hay em muốn nói thêm vài câu với bạn mình?"

Lúc này Giang Sắt dường như mới nhớ ra mình vẫn còn cầm thẻ phòng của người ta, cô ngước mắt lên nhìn về phía Lục Hoài Nghiên.

Đúng lúc chạm phải tầm mắt của anh.

Lúc bấy giờ cô mới nhận ra, anh đã nhìn mình một lúc lâu.

Đôi mắt hẹp dài sâu thẳm.

Ánh mắt tựa như mặt biển tĩnh lặng trong đêm, nhìn có vẻ sóng yên gió lặng, nhưng lại ẩn giấu sóng ngầm.

Rất khó miêu tả đó là ánh mắt thế nào.

Rõ ràng không hề sỗ sàng, nhưng lại khiến Giang Sắt phải cảnh giác.

Giang Sắt bình tĩnh nhìn lại anh.

Giây sau đó, Lục Hoài Nghiên dời tầm mắt đi chỗ khác, hất cằm về phía thang máy, "Tôi đưa hai người xuống."

Giọng điệu lạnh lùng xa cách, không khác bình thường là bao.

Ba người vào thang máy xuống tầng 1, nhân lúc chờ Giang Đường đi rửa tay, Giang Sắt trả lại thẻ phòng trên tay cho Lục Hoài Nghiên.

"Tối nay cám ơn Lục tổng đã giúp đỡ."

Lục Hoài Nghiên nhận thẻ phòng, nhìn cô, "Giao dịch cứ thế kết thúc sao?"

Kết thúc ư?

Nghĩ hay thật.

Không làm gì hết mà đòi lấy file ghi âm của cô à.

Giang Sắt nhếch môi, "Thứ hôm trước đã nói phiền Lục tổng gửi cho tôi một file."

Lục Hoài Nghiên dường như không hề thấy bất ngờ, thậm chí còn bật cười khe khẽ, "Tôi tưởng chuyện của Tào Lượng đã kết thúc rồi."

"Dù kết thúc thì sao? Tôi vẫn muốn giúp người không cam lòng có cơ hội đổi ý."

"Người không cam lòng?"

"Nạn nhân trong vụ tai nạn giao thông kia đã tỉnh, nhưng tay cô ấy đã không thể cầm dao phẫu thuật được nữa." Giang Sắt bình tĩnh nói, "Là người bị phá huỷ giấc mơ, tôi nghĩ, cô ấy có quyền để kẻ tội đồ phải nhận sự trừng phạt. Dĩ nhiên, nếu cô ấy không có ý kiến gì với sự sắp xếp của gia đình, thế thì cô ấy có thể xoá video này."

Lúc xảy ra chuyện, anh trai của nạn nhân ở gần đó đã chứng kiến toàn bộ vụ việc, nhưng lại chấp nhận cách tìm người gánh tội thay của nhà họ Tào, lại còn viết đơn bãi nại.

Giang Sắt chỉ muốn cho cô gái kia một cơ hội lựa chọn.

Nhác thấy bóng dáng Giang Đường từ nhà vệ sinh bước ra, cô vẫy tay ra hiệu, lạnh nhạt buông câu, "Tối nay tôi sẽ gửi địa chỉ mail cho anh, làm phiền Lục tổng", rồi xoay người bước tới chỗ Giang Đường.

Hai chị em cùng nhau rời khỏi đại sảnh khách sạn, bước tới bên cạnh chiếc Mini điện mới tinh.

Không biết Giang Đường đang nói gì.

Cách một lớp kính trong suốt, Lục Hoài Nghiên trông thấy Giang Sắt khẽ cong khoé môi, độ cong nhỏ hơn so với thường ngày, có thể nhận ra đó là nụ cười từ tận đáy lòng.

Lục Hoài Nghiên nhìn về phía chiếc Mini điện cực kỳ chói mắt kia.

Cũng chỉ là một chiếc xe rẻ bèo, thế mà cũng làm cô vui thế sao?

Người đàn ông chỉ nhìn một lúc, sau đó xoay người đi về phía thang máy.

Anh không về tầng cao nhất mà lên tầng 27. Lúc ra khỏi thang máy, anh gọi điện cho Hàn Quân.

"Cậu, Lục thị sẽ tham gia vào dự án bên phía Đồng Thành này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.