Sau khi bước xuống xe của Hàn Tiêu, vừa ngẩng đầu lên, Giang Sắt đã trông thấy Giang Dã đang đứng dưới ngọn đèn đường.
Chàng trai cầm dù, nhìn về phía cô với ánh mắt long lanh, hệt như một chú chó lớn xác bơ vơ không nơi nương tựa.
Giang Sắt bung dù bước sang, ngón tay cố ý điểm mạnh vào vết thương trên mặt cậu, "Chẳng phải chị đã bảo em về nhà bôi thuốc hay sao? Sao? Không đau đúng không?"
Giang Dã hậm hực quay mặt sang chỗ khác, "Không đau."
Vết thương trên người cậu không nặng lắm, chỉ xây xát ngoài da, nhưng vẫn đau. Có điều, dường như thiếu niên ở độ tuổi này nếu thừa nhận đau thì đó là một chuyện cực kỳ mất mặt, thế nên dù có thấy đau cũng phải cắn chặt răng bảo rằng mình không đau.
"Vậy thì cho em đau thêm chút nữa."
Thế là, Giang Sắt đổi từ điểm sang véo, mạnh tay làm vết thương bên khoé môi vừa mới khép miệng lại bắt đầu rỉ máu.
Máu tươi tuôn ra, Giang Dã không kiềm được rên lên một tiếng.
Giang Sắt giảm lực trên tay lại, nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
"Khi trong tay em chẳng có con át chủ bài nào, cách tốt nhất là giao chuyện đó lại cho người có năng lực xử lý để giải quyết, ví dụ như cảnh sát chẳng hạn. Giang Dã à, thích thể hiện nhưng lại ngu dốt ngoại trừ làm hỏng chuyện ra thì còn làm được gì hả?"
Giang Dã nghe thế thì bĩu môi, gương mặt khuất sáng mang theo vẻ bướng bỉnh.
Nhưng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-theo-duoi/3304861/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.