Chương trước
Chương sau
Hình chữ X - Hàn Mục Vi nằm trên giường một đêm vô mộng ngủ đến ánh mặt trời sáng chói, mới bị tiếng kêu ríu rít của chim ở ngoài phòng đánh thức, nàng xoa xoa đôi mắt, duỗi người: "Rốt cuộc thoải mái" - Hơn mười ngày nay nàng bị sư phụ xách tới xách lui, cũng không có thời gian để nghỉ ngơi, càng đừng nói là ngủ được một giấc an ổn.

Nghĩ đến từ hôm nay trở đi không cần lại đi đến chỗ sư phụ để vấn an, Hàn Mục Vi liền có chút ngủ không được, từ lần trước bị cha răn dạy, nàng liền không tìm thấy cơ hội về nhà nhìn xem: "Bồ Bồ, hôm nay ta mang ngươi đến chỗ cha mẹ ta, ngươi không cần hiện thân, ta sẽ cho ngươi đóng gói đồ ăn ngon" - Về chuyện của Tiểu Thiên Bồ, sư phụ đã cảnh cáo nàng, bảo nàng không được tuyên dương, bảo trì tốt tác phong điệu thấp của Tiêu Dao Phong bọn họ, đối với việc này nàng cũng không phản đối.

Tiểu Thiên Bồ quấn quanh ở chùm tóc nhỏ của Hàn Mục Vi nghe vậy lập tức biến ảo thành người đứng trước mặt chủ nhân nó, chớp một đôi mắt to: "Ngươi phải về nhà?"

"Đúng vậy" - Hàn Mục Vi gật gật đầu, từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, sau đó thu hồi đệm hương bồ, trong miệng còn hừ hai câu hát, tâm tình thật sự nhẹ nhàng: "Ta phải làm cơm sáng, ngươi muốn ăn một chút không?"

"Không cần" - Tiểu Thiên Bồ lại hóa thành dây đằng quấn lên chùm tóc trên đỉnh đầu nàng, chỗ này nó phải tranh thủ thật lâu mới giành được, cũng không biết chủ nhân nó nghĩ như thế nào, luôn không thích nó ở trên đầu của nàng, nói cái gì mà chướng tai gai mắt, sao có thể, nhìn một thân nhan sắc này của nó, còn có cái gì so với màu xanh này của nó càng đẹp mắt sao: "Vậy ngươi biết nhà mình ở đâu không?"

"Cái này.." - Hàn Mục Vi đột nhiên ý thức được một cái vấn đề tương đương nghiêm trọng: "Hình như là ta không biết" – Lúc trước sư phụ đều là xách theo nàng thuấn di mà đi, trước cũng không nói khoảng cách này có bao xa, mà cụ thể vị trí nhà mình nàng cũng không biết: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ta nghĩ ngươi vẫn là đi tu luyện trước đi" - Tiểu Thiên Bồ đề nghị: "Chờ ngươi có thể dẫn khí nhập thể thì hãy nghĩ đến việc về nhà, hơn nữa tới lúc đó ngươi liền có thể lấy máu nhận chủ đối với nhẫn trữ vật và túi trữ vật rồi. Trong túi trữ vật mà tông môn phát có một cái bản đồ, ngươi dựa vào bản đồ đó tìm cũng dễ hơn nhiều" - Tiểu Thiên Bồ khuyên bảo, nó hy vọng chủ nhân có thể mau chóng dẫn khí nhập thể, rốt cuộc chỉ có chờ chủ nhân dẫn khí nhập thể thì nàng mới có thể thiết thực mà cảm giác đến chỗ tốt của nó.

"Hình như trước mắt cũng chỉ có thể như vậy" - Hàn Mục Vi tức thì trở nên có chút uể oải ỉu xìu, bất quá thực mau nàng liền tự mình an ủi, nàng phồng lên quai hàm thịt mum múp: "Cơm nước xong chúng ta liền bắt đầu tu luyện đi" – Cho dù kéo dài thì cỏ trên núi cũng không tự ít thêm, lương tâm của sư phụ nàng cũng không đột nhiên trở về, cho nên hết thảy vẫn là làm theo từng bước đi, trốn là trốn không xong rồi đó. Kiếp trước nàng có giúp ông mình dọn cỏ trồng rau, nói thật trồng trọt thật sự rất vất vả.

"Ngươi cũng không cần để khuôn mặt như đưa tang như vậy" - Tiểu Thiên Bồ rất rõ ràng chủ nhân nó đang suy nghĩ cái gì: "Ta trộm nói cho ngươi biết, ở Tiêu Dao Phong vẫn có rất nhiều linh thực" – Hiểu không?

"Thật sự?" - Hàn Mục Vi còn tưởng rằng linh thực ở Tiêu Dao Phong đều bị cỏ dại bài trừ đi mất, hai mắt nàng tỏa sáng: "Có rất nhiều sao?" – Điều đó có phải có nghĩa là một, hai năm kế tiếp nàng làm cỏ cũng có báo đáp, bất luận nhiều hay ít, dù sao so với làm lao động miễn phí thì tốt hơn nhiều.

"Ân ân, có không ít" - Đối với Tiêu Dao Phong, chỉ sợ ngay cả Thiện Đức chân quân đều không có quen thuộc bằng Tiểu Thiên Bồ, nó ở đây đã mấy vạn năm rồi mà: "Còn có hai cây hơn vạn năm cao giai linh thực, sau núi có một cái động có một gốc cây song sinh hoa quá huyền, bát giai linh thực, là chủ dược của Hóa Thần đan. Ta khai thần trí không được bao lâu thì nó liền nẩy mầm, đến bây giờ cũng có hơn hai vạn năm, hoa đều đã nở mười sáu lần. Còn có một gốc cây khác là..".

"Còn có một gốc cây khác thì làm sao?" - Hàn Mục Vi đang mừng thầm, bỗng nhiên Tiểu Thiên Bồ đột nhiên ngừng lại: "Ngươi.. sao lại không nói?" – Tại sao nàng có một loại cảm giác không ổn? Sau lưng lạnh căm căm đây.



"Đúng vậy, mau nói mau nói đi" - Thiện Đức chân quân không biết từ cái góc xó xỉnh nào đột nhiên nhảy ra, hắn khom lưng đối với dây đằng quấn trên đỉnh đầu của tiểu béo nha đầu hỏi: "Một gốc cây khác là cây gì?"

Hàn Mục Vi thật sự tức giận, nàng lui về phía sau một bước, chống nạnh chỉ trích sư phụ nàng: "Sư phụ, ngài sao lại có thể nghe lén chúng ta nói chuyện, như vậy rất làm mất phong độ quân tử của ngài" - May mắn may mắn, Tiểu Thiên Bồ không đem câu nói kế tiếp nói ra, bằng không nàng thương tâm chết.

"Hừ" - Thiện Đức chân quân nhìn chằm chằm dây đằng trên đầu của tiểu béo nha đầu một hồi lâu, thấy nó cứ giả chết, cũng không hề tiếp tục hỏi tiếp, hắn cũng hiểu cái cây kia tiểu béo nha có thể giữ được, đến nỗi quá huyền song sinh hoa thì nên để hắn thu đi: "Ta chỉ là muốn đến để nhìn xem con có lười biếng hay không, ai biết các ngươi đang nói mấy thứ cơ mật như vậy? Bất quá cây song sinh hoa quá huyền ở sau núi là do ta trồng, con không được đánh chủ ý nó".

Thiên Bồ quả nhiên không phụ danh là thần thực, hắn tiến vào nó không có khả năng không cảm giác đến, rốt cuộc thần hồn của hắn rất cường đại, nhưng nó vẫn nói ra, đây là muốn hắn thiếu một phần nhân quả. Mà Hóa Thần đan của hắn cũng chỉ thiếu song sinh hoa quá huyền, không nghĩ tới hắn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, song sinh hoa quá huyền thế nhưng liền ở dưới mí mắt của hắn.

"Con đã biết" – Hai tròng mắt đen bóng của Hàn Mục Vi vừa chuyển, nàng cười tủm tỉm mà nói: "Cây song sinh hoa quá huyền kia coi như là đồ nhi hiếu kính sư phụ ngài lão nhân gia, rốt cuộc sư phụ ngài tốt thì con cũng mới tốt lên được" – Cây song sinh hoa quá huyền này đối với nàng mà nói thì cũng không phải là thứ tốt, muộn thanh để phát đại tài thì có thể, thế nhưng cũng phải xem là phát tài gì, Hóa Thần chi vật, trong lúc vô ý đều có thể đưa tới họa diệt môn, diệt tộc.

Lời này còn tính xuôi tai, Thiện Đức chân quân nhìn tiểu đồ nhi như con hồ ly của hắn, miễn cưỡng có thể tính là trẻ nhỏ dễ dạy, biết cái gì là tốt là xấu: "Trừ bỏ cây song sinh hoa quá huyền kia, những cây linh thực khác của Tiêu Dao Phong con có thể tùy ý lấy".

Dù sao hắn không cho nàng nhẫn chữ vật có chứa linh thạch, chỉ dựa vào tiền tiêu hàng tháng mà tông môn chu cấp thì thật sự cũng không đủ để tu luyện, đến nỗi chỗ hổng thì phải dựa vào nàng tự mình nghĩ cách lấp đầy. Hắn cũng đã từng sống như vậy, làm đồ đệ của hắn tự nhiên cũng phải như vậy thì mới có thể hiểu được sự ảo diệu trong đó: "Kế tiếp con phải chăm chỉ tu luyện, vi sư có khả năng phải bế quan một đoạn thời gian, có cái gì không hiểu thì con hỏi Tiểu Thiên Bồ hoặc là đi hỏi sư thúc" – Phần nhân quả này xem như là hắn thiếu.

Có song sinh hoa quá huyền, hắn phải vì Hóa Thần làm chuẩn bị, may mắn lúc trước khi mà Thiên Nhất sư bá còn chưa bế quan hắn đã làm xong điển lễ thu đồ đệ, bằng không hắn thật đúng là sợ chờ sau khi hắn xuất quan thì đồ đệ cũng không có. Nhịn không được mà nhéo nhéo thịt trên gương mặt của đồ đệ bất hiếu, Thiện Đức chân quân móc ra một cái trận bàn chính hắn luyện chế cho nàng: "Đây là Thất Sát Trận, con cầm lấy, nếu là không có mắt mà xông lên, con cũng đừng lúng túng, đương nhiên không có thực lực mà còn ngoan cố trụ ở đó thì đó chính là ngốc".

"Đồ nhi hiểu" - Hàn Mục Vi phi thường không khách khí mà dùng đôi tay tiếp nhận trận bàn, cái này là thứ tốt: "Cái gì đều có thể lại có, nhưng mạng nhỏ chỉ có một cái".

"Con hiểu thì tốt" - Thiện Đức chân quân cũng không có gì muốn công đạo, chỉ nhìn nhìn dây đằng trên đầu tiểu mập mạp một cái, sau lại trực tiếp thuấn di đi sau núi tìm song sinh hoa quá huyền. Không nghĩ tới nguyên bản chỉ là một lần tầm thường tìm kiếm, thế nhưng làm hắn tìm tới được song sinh hoa quá huyền, xem ra hắn nên Hóa Thần rồi.

"Bồ Bồ" - Đối với song sinh hoa quá huyền, Hàn Mục Vi cũng không có ý tưởng gì, đây không phải là đồ vật nàng nên mơ ước: "Ngày sau chúng ta vẫn nên dùng tâm thần để câu thông đi" – Cái này cũng quá nguy hiểm, nàng tuy rằng chỉ có năm tuổi, nhưng cũng có tiểu bí mật của mình, sư phụ cái kia tháo lão nhân như thế nào sẽ minh bạch?

"Cũng tốt" - Tiểu Thiên Bồ dùng tâm thần cùng Hàn Mục Vi giao lưu: "Thiện Đức chân quân đối pháp trận tìm hiểu biết đã sớm siêu việt hơn tu vi của bản thân hắn, vì vậy nếu không phải bởi vì không có Hóa Thần đan, hắn đã sớm nên bế quan đột phá Nguyên Anh tiến vào Hóa Thần cảnh. Động phủ của chúng ta ngoại trừ cái tiểu cấm chế bị hắn ở Trúc Cơ hậu kỳ đã phá giải qua một lần, thật là cái gì cũng ngăn không được hắn" - Huống chi chủ nhân cũng chỉ có năm tuổi, mới vừa cai sữa mà thôi.



Năm đó nếu không phải Thiện Đức chân quân kết anh mà Hoàn Trận Phong chưa có chủ, nói không chừng Thiện Đức chân quân thật đúng là có thể vào làm chủ trận phong. Bất quá song sinh hoa quá huyền vốn chính là phải cho hắn, nó ở Tiêu Dao Phong cắm rễ mấy vạn năm, có chút nhân quả cũng phải hoàn thành, chỉ là nhìn thấy ánh mắt kia của hắn hình như là có hiểu lầm, càng làm cho nó không dự đoán được chính là vị cộng sinh chủ nhân này của nó tâm tính thế nhưng tốt như vậy, cũng coi như là việc đáng giá vui mừng.

Hàn Mục Vi không ngừng hoài nghi sư phụ sở dĩ sẽ dụng tâm học trận pháp như vậy phỏng chừng là cùng sở thích của hắn không thoát được quan hệ, càng nghĩ càng cảm thấy là như vậy: "Không biết sư phụ có thể hay không phá giải Thất Sát Trận chính hắn luyện chế?" - Nàng thật sự có ý muốn đem Thất Sát Trận này bố ở cửa của động phủ.

"Cái này hẳn là có thể" - Rốt cuộc trận bàn này là do Thiện Đức chân quân luyện chế, hắn hẳn là sẽ không tự đào hố cho chính mình, Tiểu Thiên Bồ có điểm tâm mệt, hai thầy trò này thế nào có điểm giống nhau là không đàng hoàng: "Ngươi phải cố gắng tu luyện, chờ ngươi luyện lên Luyện Khí một tầng, ta mang ngươi đi nhổ cây trở về trồng ở trong sân, ngươi khẳng định sẽ thích".

"Được" - Hàn Mục Vi hoàn toàn minh bạch ý tứ của Tiểu Thiên Bồ, bị sư phụ nàng trộn lẫn như vậy, liền ăn uống đều mở ra, gặm suốt một con gà điền linh, lại ăn hai viên Hồng Anh Quả, nàng mới cảm thấy mỹ mãn mà sờ sờ cái bụng tròn trịa: "Chuẩn bị tu luyện thôi".

Tiểu Thiên Bồ đi theo Hàn Mục Vi mấy ngày nay cũng coi như là hiểu biết tính nết của nàng, chờ nàng ngồi xếp bằng tốt ở đệm hương bồ, nó liền biến ảo thành dây đằng với kích thước càng lúc càng dài, một đầu quấn lấy chùm tóc của Hàn Mục Vi, một đầu khác thì leo lên trên xà nhà, đây là cái mà nhân loại gọi là "treo cổ".

Quả nhiên Hàn Mục Vi giống như bình thường ăn no liền mệt rã rời, không một hồi đầu liền bắt đầu gục xuống, bất quá lần này nàng đã bị túm tóc mà tỉnh: "A, Bồ Bồ mau thả tóc của ta ra, ta nghiêm túc tu luyện là được mà".

"Không được" – Lý do của Tiểu Thiên Bồ thực hợp lý: "Dựa vào tư chất của ngươi sớm nên thành công dẫn khí nhập thể rồi, chính là đều mau qua nửa tháng, ngươi vẫn chưa cảm được một chút khí, khẳng định là ngươi không đủ dụng tâm".

"Được rồi" - Hàn Mục Vi kỳ thật biết vấn đề của mình ở đâu, bề ngoài nàng chỉ là đứa nhỏ năm tuổi, nhưng bên trong đã là đại cô nương hai mươi tám tuổi, đứa nhỏ năm tuổi tâm tư trong vắt thuần túy muốn dẫn khí nhập thể cũng không khó, chính là nàng đã bị hơn hai mươi năm khoa học hiện đại ảnh hưởng, sâu trong nội tâm vẫn là có một chút tiềm thức tồn tại, bất quá chỉ cần có thể dẫn khí thành công, chút tiềm thức này cũng sẽ mất: "Ta nghiêm túc, khẳng định nghiêm túc".

Lần này Hàn Mục Vi là thật sự không tính toán lại làm theo tính tình của mình, nguyên bản nàng muốn thuận theo tự nhiên, hiện tại xem ra nàng quá tùy ý. Tư thái thu lại, nhắm hai mắt, Hàn Mục Vi bắt đầu cái gì đều không nghĩ, xem chính mình là cái người mù, chậm rãi lỗ tai cũng nghe không thấy gì, cái mũi cũng dần dần mất đi khứu giác, cảm giác bên trong từ một mảnh hắc ám biến thành mông lung.

Hàn Mục Vi cũng không vội vã thấy rõ đồ vật bị mông lung cất giấu, nàng đang đợi, chờ vài thứ kia tự mình ra tới. Mười lăm phút, nửa canh giờ, một canh giờ, nàng cũng không biết qua bao lâu, hình như là trong nháy mắt, lại hình như là qua thật lâu thật lâu, lâu đến biển cả biến thành ruộng dâu.

Một cái mờ nhạt mang theo dày nặng cảm quang một hồi rõ ràng, một hồi mê mang, loại cảm giác này thật giống như camera đang điều chỉnh tiêu điểm, bất quá thực mau nó liền dần dần lộ ra, không hề cùng nàng tiếp tục chơi đùa nữa, có viên đầu tiên thì sẽ có viên thứ hai, chậm rãi điểm sáng càng ngày càng nhiều, bên trong còn có rất nhiều điểm có màu xanh lục.

Tới khi điểm sáng màu vàng đầu tiên tiến vào trong thân thể Hàn Mục Vi, nàng liền tự nhiên mà vận khởi 《Thuần Nguyên Quyết》, sau khi vận khởi công pháp, nàng cảm giác chính mình biến thành một cái bụi đất, mà những cái điểm sáng đó giống như là bụi, chậm rãi hướng tới nàng tụ lại, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.