Hắn nghe đến đây mặt liền biến sắc, con nhóc Nhất Nguyệt đó đúng là không nghe lời, nếu như nó cứ tìm cách đến gần cô thì việc hắn là ai sẽ bị phát hiện mất.
Dương Nghiêm tặc lưỡi một cái, cô gái trong lòng liền giật mình.
Hắn biết bản thân vô tình khiến cho cô sợ, nhanh chóng vỗ về, cô cũng khá phối hợp với hắn, bình tĩnh mà nói:
''Vô, càng lúc tôi lại càng cảm thấy bản thân không nên ở lại đây… ‘’.
/Không ở đây thì em phải đi đâu? Đến những nơi khác… nếu như họ lại tìm ra em thì phải làm sao?/.
''Tôi… tôi không biết, tôi thực sự không biết, nhưng ít nhiều vẫn nên trốn đi, nếu hắn bắt được thì tôi sẽ không sống nỗi mất ‘’ - Cô gái nhỏ tinh thần suy sụp, nước mắt chảy ra như mưa, không thể ngừng được.
Lòng hắn cảm thấy đau, hắn ước gì có thể nói với cô toàn bộ.
Rằng ở nơi này sẽ chẳng có ai dám làm gì cô, nhưng rồi hắn lại bất an.
Hắn sợ sự thật lộ ra khiến cho cô càng thêm chán ghét, lúc đó nếu như cô bất chấp tất cả mà rời xa hắn thì hắn sẽ phát điên mất.
Giang Yểm Ly níu lấy tay hắn, thương tâm mà cầu xin:
''Vô, tôi không muốn ở lại nơi này, chúng ta rời đi được không? ‘’.
Hắn đương nhiên rất nhanh liền đáp ứng, tìm một nơi khác cách xa thành phố, sau đó tìm thêm nhiều người đến bảo vệ thì việc này sẽ không thể lặp lại thêm lần nào nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-long-tron-thoat/3509737/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.