Giang Yểm Ly đứng trước một Dương Nhất Nguyệt mang thái độ thù địch cũng chẳng tài nào vui vẻ được, muốn vào phòng nhưng cửa đã bị chặn lại, trong lòng cô thừa biết dù có lên tiếng thì cô em gái này cũng sẽ không nghe theo, nhưng lúc này nếu như xoay người rời đi thì chắc chắn em ấy lại ầm ĩ kinh động đến mọi người.
Tiến thoái lưỡng nan, Giang Yểm Ly chỉ đành nói thật:
"Chị đến tặng quà cho anh ".
Đáp lại sự chân thành đó, Dương Nhất Nguyệt cười khinh ra mặt:
"Ha, tặng quà? Ồ, hình như năm nào chị cũng đều tặng quà cho anh. Lúc nhỏ thì hái hoa trong vườn, đến nỗi bùn đất lấm lem, còn phấn khích chạy đến đưa cho anh hai, kết quả khiến cho thứ dơ bẩn dính đầy người anh ấy. Năm nay lại tặng thứ gì nữa vậy? ".
Giang Yểm Ly không có ý muốn nói, trùng hợp là Dương Nhất Nguyệt cũng chẳng muốn biết.
Cười khinh một lúc thì ánh mắt của cô ta liền trở nên lạnh lẽo, nhìn vào cô gái trước mặt cứ như nhìn trúng phải sâu bọ gì đó. Dương Nhất Nguyệt bước đến gần, lúc nãy nhìn từ xa thấy Giang Yểm Ly cười vui vẻ đã khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu.
Trong đầu loé lên một suy nghĩ chẳng mấy hay ho, Dương Nhất Nguyệt lại câu lên nụ cười rồi nói với cô:
"Có muốn biết những món quà mà cô tặng... anh trai làm gì với chúng không? ".
Giang Yểm Ly có chút nghi hoặc cùng tò mò ngẩng đầu lên nhìn, muốn hỏi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-long-tron-thoat/3427908/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.