Edit: Chickenliverpate
Mãi cho đến qua tết Nguyên Tiêu, Dượng cũng không đến Hàm Dương cung thăm ta. Ngay cả Vương Lang cũng ít lui tới, ta phái Tiểu Bạch Liên ra ngoài nghe ngóng tin tức, nghe nói hắn vẫn còn ở Đông cung bệnh không dậy nổi, không hề có chiều hướng chuyển biến tốt hơn.
Cửa Đông Cung xuất ra không ít bệnh nhân. Ví dụ như Trịnh Bảo Lâm, Lý Thục Viện, đều nằm trong số những trường hợp bệnh khá nặng, mặc dù Mã Tài tử và Khương Lương Đệ bệnh không đến nỗi nặng, nhưng lại mắc phải phong hàn ho khan, hiện tại Đông cung khói bay mù mịt -- không phải bởi nhang đèn, chính là do sắc thuốc mà ra. Ta cảm thấy bản thân ở Hàm Dương cung cũng hít phải không ít hương vị, mặc dù là ở điện thờ phụ phía tây, nhưng so với việc phải trở lại Đông cung ngửi mùi thuốc tràn ngập trong không khí thì thoải mái hơn một chút.
Có một lần Trần Thục phi đến thăm ta, lúc đó ta đang ngồi bên cửa sổ ngâm nga một bài dân ca một cách vui vẻ và thoải mái, vừa thử làm cho hài tử chưa ra đời một chút nữ công: mặc dù đứa nhỏ này nhất định sẽ mặc tả lót do người ngoài làm, nhưng những thứ bên người như cái yếm gì đó, vẫn do người làm mẹ này tự tay may mới yên tâm hơn một chút.
Trần Thục phi liếc mắt nhìn châm tuyến trên tay ta, liền quay đầu đi nhẹ nhàng ho khan. Ngón tay của bà giật giật, rốt cuộc vẫn không vặn lỗ tai ta, dưỡng nương cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-lam-thai-tu-phi/2794490/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.