Khi còn bé, không ít lần vì thành tích học tập mà Lãnh Tây bị mời phụ huynh, hầu như lúc nào Tần Hiểu Vân cũng là người đi đại điện. Sau khi về, Tần Hiểu Vân thường giáo huấn cho cô một trận, phạt khẽ tay, quỳ gối, mỗi lúc như vậy ông Lãnh đều đi đến khoát tay, khuyên ngăn: “Thôi đi, thôi đi, Tiểu Tây vẫn giỏi hơn chúng ta lúc trước nhiều rồi, chuyện nhỏ thôi, Lãnh Tây đi rửa tay rồi ăn cơm con.”
Tần Hiểu Vân giận tím mặt, quay lại mắng ông: “Ông quá nuông chiều con bé rồi.”
Nhiều năm sau, khi Lãnh Tây bị cô giáo mời đến, cô mới cảm nhận được tâm tình của người làm mẹ, nhưng đây là một loại tâm trạng phức tạp, vừa căng thẳng, vừa mang theo chút gì đó xúc động. Đây là lần đầu tiên cô đến nơi học tập của con gái với thân phận là một người mẹ, sao lại không xúc động được.
Cao Tử Quần thờ ơ lạnh nhạt, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không.
Môi trường ở đây rất trong lành thoáng đãng, từ sân vườn tới cơ sở vật chất phòng ốc đều rất sạch sẽ.
Lãnh Tây nhìn quanh nơi này, tựa hồ như có thể tưởng tượng được cảnh Hi Hi vui đùa trước mắt. Hai người từ tốn đi về phía trước, lúc ngang qua bảng thông báo, Lãnh Tây bất giác bước chậm lại.
Cao Tử Quần bình thản nói: “Hi Hi có một bức tranh được dán ở cửa sổ thứ hai phía đằng trước.”
Lãnh Tây nhàn nhạt ờ một tiếng, cô bước nhanh lên phía trước liền nhìn thấy tác phẩm của Hi Hi. Tác phẩm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/55061/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.