Tay Lãnh Tây còn đang cứng nhắc, cô sững sờ mấy giấy sau mới có phản ứng: “Cao Tử Quần, anh lại phát điên cái gì vậy?” 
Cao Tử Quần hừ một tiếng: “Tôi không thích trên xe tôi lại nghe thấy tên của anh ta.” 
Lãnh Tây như bị mắc nghẹn, cô hít sâu: “Dừng xe!” 
Tôn Thành rối rắm, rốt cục là anh nên nghe ai đây. 
“Trợ lý Tôn, phiền anh dừng xe lại.” Lãnh Tây dần dần bình tĩnh lại. 
Tôn Thành nhìn vào gương chiếu hậu, đợi chỉ thị của Cao Tử Quần. Xe đã chạy đi rất xa. Nhìn điệu bộ này, cô nghĩ thầm có lẽ bây giờ muốn xuống xe cũng không được. 
Cao Tử Quần vẫn không nhúc nhích cho đến khi đến đại lộ Lạc Hà, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Tôn Thành, dừng xe để cô ấy xuống.” 
Lãnh Tây không hề chần chừ, liền bước xuống. 
Đợi cô xuống xe, Cao Tử Quần lạnh lùng bảo: “Lái đi.” Cũng chẳng quay đầu liếc nhìn. 
Lãnh Tây đứng ở trạm xe buýt, ban đêm gió thổi lạnh, cô nắm chặt áo. Phỏng chừng điện thoại không thể nào tìm lại được nữa, còn Sở Hàng chắc chắn lại đang đứng ngồi không yên vì lo lắng cho cô. Lãnh Tây sờ vào mặt mình, nhìn thấy có xe đến, cô vội vàng bước lên. 
Tôn Thành cũng đành chịu, vừa mới chạy được một đoạn, ông chủ anh lại bảo quay lại. Đợi đến khi Lãnh Tây lên taxi, Cao Tử Quần nói: “Ngày mai giúp tôi mua một chiếc điện thoại mới.” Một lúc sau lại nhấn mạnh: “Điện thoại dành cho nữ.” 
Tôn Thành đã theo anh lâu như vậy rồi, nếu như còn không hiểu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/55060/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.