Dọc đường đi cả hai người đều lặng thinh, nhưng bầu không khí trong xe lại không quá tồi tệ. Đến Sở Quán, đột nhiên Cao Tử Quần xoay đầu lại, nở một nụ cười yêu dị: “Nghĩ xong rồi chứ?” Lãnh Tây mấp máy một chữ cũng không nói nên lời. Thật ra miếng đất của nhà cô sớm đã mất giá trị. Đối với doanh nhân mà nói, giờ đây việc mua mảnh đất này không phải là một quyết định sáng suốt.
Thấy cô không nói gì, khóe miệng Cao Tử Quần hơi nhếch lên nhưng chẳng nói nữa, xoay người đi vào trong.
Lãnh Tây đứng sững mấy giây, Tôn Thành không dám lên tiếng, chỉ nghĩ thẩm, cả hai đều thật bướng bỉnh. Cao Tử Quần đi được mấy bước thì quay đầu: “Em muốn về ư?” Sắc mặt anh hơi trầm xuống,
Lãnh Tây tặc lưỡi bước đến, cô có thể thoát thân được ư?
Cao Tử Quần đứng trên cầu thang, gió nhẹ thổi bay góc áo anh: “Lãnh Tây, em không nhất thiết phải miễn cưỡng bản thân, nếu như có việc có thể rời đi.”
Lòng cô như con tiểu thú sôi trào, hận không thể hung hăng xông vào đánh anh ta tơi bời.
Hai người đứng trừng trừng nhìn nhau, đúng lúc này một âm thanh yêu nghiệt truyền tới: “Hai người đứng ở đây là đang chờ tôi ư?” Tần Lục thong dong đi đến, khuôn mặt tuấn tú như tắm trong gió xuân, đôi mắt đào hoa liếc nhìn qua Lãnh Tây, mở miệng nói: “Không ngờ hôm nay chị dâu cũng đến.”
Khuôn mặt Cao Tử Quần trở nên lạnh lùng: “Vào trước đi.” Thanh âm lạnh băng, cũng không biết là nói ai.
Tần Lục dửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/55038/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.