Tôn Thành nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Tử Quần, anh đắn đo lựa chọn từ ngữ nói: “Lúc tôi đến Bác Thái, Lãnh Tây đã rời khỏi công ty đến trường học…”
Cao Tử Quần im lặng ngắm nhìn Hi Hi đang ngủ say trên giường bệnh. Khi anh nhận được tin, đúng lúc Hi Hi đột ngột bị sốt cao, phát hiện trên thân mình con gái đầy những nốt bọng nước, anh vội vàng đưa Hi Hi đến bệnh viện, phần bên kia giao phó Tôn Thành nhanh chóng đi đón Lãnh Tây.
Anh liên tục gọi điện thoại cho Lãnh Tây, nhưng tiếc là không có ai bắt máy.
Tôn Thành ngập ngừng nói: “Lãnh Tây được Sở Hàng đưa đến bệnh viện rồi.”
Đột nhiên Cao Tử Quần nhíu mày nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng.
“Hiện tại cô ấy đang nằm ở bệnh viện nào?” Cao Tử Quần gấp gáp hỏi.
“Bệnh viện số hai.” Tôn Thành trả lời.
Đúng lúc Cao Hi Hi tỉnh lại, cô bé thì thào gọi: “Bố.” Vừa tỉnh dậy, cô bé đã bắt đầu động đậy, muốn gãi hết những nốt bọng nước trên người.
Cao Tử Quần chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của con gái, đúng là giống hệt mẹ, chỉ có điều Hi Hi biết nghe lời anh hơn.
“Hi Hi, bố phải ra ngoài một lát, chú Tôn ở lại đây với con nhé, con phải nghe lời, không được gãi biết chưa?”
“Bố, bố đừng cãi nhau với mẹ nữa nhé.” Cô bé mở to mắt nhìn bố: “Là con quên rằng mình bị dị ứng với dứa. Mẹ không biết.”
Cao Tử Quần nhìn vào đôi mắt sáng như tuyết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-de-buong-tay/3288044/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.