Liễu Thận Ngôn đã lâu không được ấm áp như vậy, khóc trong chốc lát liền ngủ. Tiểu Vương gia nương theo ánh trăng trợn mắt nhìn thụy nhan mang lệ của y, thân thủ nhẹ nhàng lau nước mắt cho y, nhìn y nhích lại gần mình, khóe miệng bất giác nhếch lên mỉm cười một chút.
Xuống giường, đôt đèn, mài mực, thoáng suy tư, liền múa bút thành văn.
Ngày hôm sau Liễu Thận Ngôn tỉnh lại, trời còn chưa sang. Lắc đầu cười khẽ, hồi lâu không có ấm áp như vậy, thế nhưng cũng vẫn tỉnh dậy sớm theo thói quen.
Bên cạnh thế nhưng đã không có người.
Tiểu Vương gia nửa năm nay đều phải ngủ đến lúc mặt trời lên cao, hôm nay như thế nào…
Liễu Thận Ngôn đột nhiên cảm thấy được có chút không tầm thường. Tiểu Vương gia hận sâu như vậy, hôm qua lại như thế nào đổi tính mà đối xử với y. Đứng dậy mặc y phục, sau khi do dự một lúc vẫn là mặc lại y phục hạ nhân.
Còn chưa chờ y xuất môn, quản gia đã gõ cửa tiến vào nói với y: Tiểu Vương gia phân phó ngươi… Thận Ngôn công tử đến thư phòng chờ người.
Nói xong chuẩn bị ra cửa, Liễu Thận Ngôn gọi hắn lại: xin hỏi đại nhân, Vương gia người…
Quản gia nhìn y một cái, do dự một chút rồi nói: Tiểu Vương gia tiến cung diện thánh rồi.
Trong ngự thư phòng, Thụy Nghi Tiểu Vương gia quì gối, người tôn quý nhất trên đời đang chắp tay sau lưng, quay mặt lại phía hắn, nói: Ngươi còn nhớ đến cầu ta!
Tiểu Vương gia nói: Vâng, Thụy Nghi suy nghĩ cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-the-tha-thu/136898/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.