Trở về biệt thự, Trì Dư lết tấm thân mệt mỏi lên lầu, muốn nhanh chóng làm một giấc.
“Buổi trưa cô muốn ăn gì?” Trình Ngôn hỏi cô.
“Ồ”, Trì Dư mới nhớ ra cả cô và Trình Ngôn đều chưa ăn trưa: “Anh tự mình ăn đi, tôi có chút không khỏe, không muốn ăn.” Bây giờ cô chỉ muốn lên giường nằm làm một giấc thôi.
Đi vào phòng, Trì Dư thay áo ngủ, khi cô chuẩn bị chui vào ổ chăn thì có tiếng gõ cửa.
Cánh cửa mở ra, Trì Dư nhìn thấy Trình Ngôn cầm một chiếc cốc trong tay đứng tại cửa phòng cô.
“Có chuyện gì sao?” Trì Dư hỏi Trình Ngôn.
Trình Ngôn nhìn vào Trì Dư, muốn nói lại thôi: “… Cho tôi một chút thời gian, tôi cần chuẩn bị thật tốt.”
Trì Dư nhất thời chưa phản ứng kịp: “Chuẩn bị cái gì?”
Trình Ngôn giương mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên vẻ ngại ngùng đáng nghi, khẽ thở dài một cái.
“… Tỏ tình.”
“Ồ! Được được, vậy anh chuẩn bị tốt vào… khụ khụ.” Trì Dư vui vẻ gật đầu, nỗ lực của cô cuối cùng cũng không vô ích.
Trình Ngôn đưa chiếc cốc cho Trì Dư: “Đây là thuốc cảm mới pha, hãy uống khi còn nóng.”
Trì Dư nhận chiếc cốc, bề mặt nước thuốc màu cà phê có lấm tấm bọt trắng, nhiệt độ ấm áp truyền đến lòng bàn tay của cô, khiến cô không nhịn được vuốt nhè nhẹ chiếc cốc.
“Trình Ngôn, vậy sau này anh có tìm người… trả thù tôi không?”
Trình Ngôn nghĩ không ra tại sao cô lại hỏi vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-the-khong-che/2674921/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.