Dì Trầm rời đi sau khi làm bữa tối.
Trình Ngôn đã trở về từ công ty từ lâu rồi, đang ngồi ở bàn ăn, muốn đợi Trì Dư trở về để ăn cơm tối cùng nhau. Lần thứ chín anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã bảy giờ. Trình Ngôn bất giác cau mày, người bị cảm lạnh sao lại chạy lung tung như thế.
“Cạch” Vừa đóng cửa lại, Trì Dư hô lên: “Tôi về rồi.”
Trình Ngôn quay lại, nhìn thấy bóng người đang đứng ở cửa thay giày, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Cô về rồi.”
Trì Dư bước đến bàn ăn, nhìn thấy bát đĩa trên bàn trước mặt Trình Ngôn, hỏi: “Anh chưa ăn sao?”
“Chờ cô.”
Trì Dư cảm thấy trong lòng đau thắt lại, đưa tay lên xoa xoa, bình tĩnh trả lời: “Ồ, tôi ăn rồi.”
Vẻ mặt Trình Ngôn chợt lạnh đi, tâm trạng tốt ban đầu đã biến mất, anh hỏi: “Ăn ở đâu? Với ai?”
“Tôi cùng đi ăn với chị Hoa. Nhân tiện, tôi đã tìm được việc làm, có khả năng trả lại tiền cho anh rồi.” Trì Dư nhìn bát đĩa trên bàn, nói: “Mấy món ăn có vẻ nguội rồi. Tôi giúp anh đem ra lò vi sóng để hâm nóng.”
“Lương của cô như thế nào? “
Trì Dư nói: “Hai nghìn ba trăm tệ mỗi tháng, nhưng đừng lo, tôi đã xin với chị Hoa là sẽ ứng trước hai tháng lương, tôi sẽ có thể trả lại tiền cho anh đúng hạn.”
Trình Ngôn hừ lạnh: “Ngày thường hai mươi vạn cũng không đủ để cho cô tiêu xài, tại sao bây giờ cô lại chịu đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-the-khong-che/2674918/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.