Ngày hôm sau, Trình Ngôn nhận được điện thoại của Tô Giản.
“Em tìm thấy được quyển kia rồi.” Tô Giản nói.
Lông mày Trình Ngôn hơi nhíu lại, cảm thấy không hề đơn giản như vậy: “Có điều kiện gì?”
“Điều kiện gì à… để em nghĩ… Anh lấy em đi.” Giọng điệu Tô Giản tỏ vẻ ngây thơ.
Trình Ngôn không nói gì, móng tay nắm điện thoại đến trắng bệch, hiển nhiên là đang kiềm chế.
Không nhận được câu trả lời, cuối cùng Tô Giản cũng cảm thấy mình như đang tự chuốc nhục, giọng nói khôi phục lại sự lạnh lùng: “Mộ thị có một tòa nhà bỏ hoang, anh biết ở đâu đấy. Em sẽ chờ anh ở đó.”
Trình Ngôn đang chuẩn bị cúp điện thoại thì giọng nói của Tô Giản vẫn kịp truyền đến lỗ tai anh.
“Em sẽ dẫn theo người anh muốn gặp nhất đến chờ anh.”
Con ngươi của anh khẽ động đậy, lo lắng ở nơi mềm mại nhất trong lòng bị nhấc lên trong nháy mắt.
“Tô Giản, nếu cô dám làm tổn thương cô ấy một chút thì tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là hối hận thực sự!”
Tô Giản đã cúp điện thoại từ lâu rồi.
Trong hầm để xe của biệt thự Mộ thị, bên cạnh một chiếc xe màu đen trống rỗng xuất hiện một người phụ nữ, Hai tay cô che chở bụng dưới, bàn tay phải đẫm máu, cả người co quắp lại vì quá đau đớn.
Tô Gian một tay cầm sách, một tay cầm còng tay, mỉm cười nhìn Trì Dư: “Chị tính lại giãy dụa một chút, hay là ngoan ngoãn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-the-khong-che/2674886/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.