Mạc Tử Tuyền gào xong, bên trong lại im phăng phắc, hồ như có thể nghe thấy tiếng động lưu chuyển của đám bụi mờ.
Thời gian ậm ạch lướt đều, mãi lâu sau, Mục Táp mới nghe âm thanh giọng nói Tống Vực, anh thờ ơ ‘hừ’ một tiếng.
Thái độ bàng quan của anh chọc điên Mạc Tử Tuyền. Chị ta buông thõnghai tay, xăm xăm tới gần anh, cất giọng the thé:“Anh cũng khinh miệt emhả? Nghĩ em là kẻ thấy người sang thì bắt quàng làm họ, thậm chí trơtráo dấm dúi qua lại với hai anh em nhà anh, mất hẳn liêm sỉ tự trọngsao? Anh thật sự đánh giá em là loại người thế ư?”
“Đâu ai nguyện lòng quan tâm em, cũng chẳng người nào chịu đứng trênlập trường của em mà suy xét. Với Mạc gia, em chẳng qua là công cụ giúphọ trao đổi lợi ích. Họ vẽ vời, thêm thắt cho em bề ngoài cao sang, chói lọi, nhưng thực chất bên trong trống rỗng. Khi xưa anh gặp chuyện không may, em sống trong hoảng loạn sợ hãi, nào có dũng khí đương đầu với bao khó khăn, thử thách. Lúc ấy, bên em chỉ còn Tống Hạo. Anh ấy nguyện ýche chở, bảo vệ em….Tống Vực, bất kì ai ở vào hoàn cảnh của em, đềukhông có sự lựa chọn thứ hai.”
Ngoài cửa, Mục Táp cúi gằm mặt, nhìn lom lom sàn nhà lát hoa văn tinh tế, cổ họng đặc nghẽn.
“Huống chi, anh ít nhiều cũng có lỗi lầm” Giọng nói Mạc Tử Tuyền gầnnhư nức nở, chị ta bắt buộc tạm dừng nói, vài giây sau mới tiếp tục:“Trước kia, đã bao giờ anh cố gắng phấn đấu vì tương lai chúng ta chưa?Hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-co-duoc-tinh-yeu-tron-ven/1219344/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.