Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy biểu cảm của anh bỗng phát hiện ra, hình như cục diện bây giờ nồng nặc mùi thuốc súng.
Nhưng cô không muốn tranh chấp với anh, cũng không biết mình nói câu gì đã chọc đến anh. Thật ra cô cũng không giận dỗi gì Tang Diên, cô chỉ là tức giận Vương Lâm Lâm mà thôi.
"Không có, anh không cần lo." Ôn Dĩ Phàm dừng lại, bình tĩnh nói: "Tôi nào dám có ý đồ với anh."
"..."
"Cũng không phải tôi để ý quá nhiều, thật ra tôi chỉ muốn nói rõ tình huống thôi." Ôn Dĩ Phàm nói: "Tôi không biết câu nói nào của tôi đã chọc giận anh. Nhưng việc này xảy ra quá đột ngột, bây giờ tôi vẫn còn chưa phản ứng kịp nữa đấy."
"Hơn nữa tôi thấy tâm trạng hiện giờ của anh và tôi đều không tốt. Thêm vào đó thời gian cũng đã muộn rồi." Ôn Dĩ Phàm suy nghĩ một hồi lại đề nghị: "Nếu không như vậy đi, tối nay anh ở lại đây trước đã, chúng ta đều phải suy nghĩ lại. Ngày mai sau khi tôi đi làm về chúng ta sẽ bàn bạc lại sau."
Tang Diên vẫn nhìn cô, không hé răng.
Ôn Dĩ Phàm: "Ở ghép không phải là việc nhỏ. Chúng ta cũng không thể quyết định ngay lập tức được. Bởi vì nếu hôm nay anh thấy thích hợp, nhưng ngày mai anh lại cảm thấy chịu không nổi muốn dọn đi, như vậy cũng sẽ gây ra phiền phức cho tôi."
Bầu không khí lại trở nên im lặng.
Ôn Dĩ Phàm rất muốn đi ngủ, lúc này cô cũng chẳng muốn quan tâm chuyện gì nữa. Ngồi ở đây thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/271496/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.