Việc này đối với Ôn Dĩ Phàm chẳng khác gì họa từ trên trời rơi xuống.
Hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.
Đừng nói đến việc hỏi ý kiến của cô, Ôn Dĩ Phàm cũng chưa từng nghe Vương Lâm Lâm nhắc tới chuyện đã tìm được bạn cùng phòng, đây rõ ràng là chuyện quan trọng nhất đối với cô, nhưng bây giờ cô đã trở thành người ngoài cuộc.
Trong lúc Ôn Dĩ Phàm còn chưa biết gì thì mọi việc đã được quyết định xong.
Cô cảm thấy rất hoang đường.
Dù Ôn Dĩ Phàm có bình tĩnh hơn nữa nhưng sau khi phản ứng lại, cô cũng cảm thấy tức giận. Cô nhìn chằm chằm Tang Diên trước mặt, nhịn lại kích động đuổi anh rời khỏi đây.
Bởi vì cô nhìn ra được Tang Diên cũng hoàn toàn không biết việc này từ phản ứng của anh.
Ôn Dĩ Phàm không có thói quen chọc giận người khác, vì vậy cô bình tĩnh lại, cúi đầu cởi giày, sau đó, cô chỉ về phía sô pha, như đang đón tiếp khách: "Anh ngồi xuống trước đi. Tôi cũng không rõ việc này, để tôi gọi điện thoại hỏi đã."
Tang Diên đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ôn Dĩ Phàm cũng không chờ anh trả lời, nhấc chân đi vào phòng.
Lúc này đã gần mười một giờ.
Ôn Dĩ Phàm vốn định sau khi về nhà sẽ tắm liền rồi đi ngủ nhưng không ngờ còn phải xử lý chuyện rối ren này. Cô cũng không quan tâm lúc này Vương Lâm Lâm đã ngủ chưa, gọi điện thoại cho cô ta luôn.
Điện thoại vang lên tầm mười tiếng, đầu bên kia mới bắt máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/271495/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.