Nhiều năm rồi chưa gặp, tử lần gặp mặt cuối đến nay hai người họ cũng không liên lạc gì với nhau. Mối quan hệ của họ mỏng manh đến nỗi Ôn Dĩ Phàm gần như sắp quên sự tồn tài của con người này rồi.
Nhưng mà cô vẫn nhớ, lần nói chuyện cuối cùng của hai người họ cũng chẳng vui vẻ gì.
Không phải mối quan hệ khiến anh nhìn thấy bản thân mình nhếch nhác rồi chạy đến hỏi thăm giúp đỡ.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Dĩ Phàm chính là đối phương đã nhận nhầm người rồi, nhưng lại có một suy nghĩ khác bay lượn trong dầu của cô.
Cũng có thể mấy năm nay Tang Diên đã từ từ trưởng thành, trái tim anh cũng rộng mở hơn. Anh sớm đã không còn nhớ đến mấy chuyện kia nữa rồi, không tính chuyện xưa, anh chỉ đang khách sáo như khi gặp lại bạn học cũ mà thôi.
Ôn Dĩ Phàm thôi không nghĩ nữa, cô đưa áo khoác cho anh, ánh mắt cô chất chứa sự khó hiểu và thắc mắc.
Tang Diên không nhận lấy, ánh mắt anh liếc qua tay cô, sau đó anh khẽ lên tiếng nói: “Tôi chính là ông chủ của quán bar này.”
Cánh tay của Ôn Dĩ Phàm vẫn giơ ra giữa không trưng, phản ứng của cô có hơi ngập ngừng. Trong phút chốc cô vẫn chưa hiểu lắm.
Ý nghĩa trong lời nói này của anh là đang tự giới thiệu hay là đang khoe khoang mấy năm nay anh sống tốt như thế nào, tuổi còn trẻ mà đã làm ăn phát đại, được làm ông chủ rồi.
Trong tình huống như vậy mà cô còn phân tâm, tự nhiên lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kho-chieu/271483/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.