Chú thích*: Từ này dùng để chỉ những vật chất vụn vặt trong cuộc sống gặp mưa gió trên đường đi hoang, thấy được ý nghĩa sâu xa trong sự giản dị, tạo nên kỳ tích ở chốn bình thường, thể hiện một tâm hồn rộng lớn, thoát tục, là hiện thân của một lý tưởng sống phi thường.
"...Ta cảm thấy toàn thân chính mình vẫn còn tràn ngập mùi máu tươi, rửa cũng không trôi...các ngươi có cảm thấy thế không?" Mới vừa tắm gội đi ra, Tạ Yến tùy ý khoác một chiếc áo choàng lỏng lẻo trên người, nâng cánh tay của chính mình lên, ngửi qua lại một hồi. Mới vừa rồi trải qua một phen vật lộn, từ trước đến nay Tạ Yến vẫn luôn là người sợ nhất mùi máu tươi, đến giờ vẫn không hề thay đổi. Sắc mặt hắn có chút trắng bệch, không có chút tinh lực mà đi quan tâm tới cái đầu đang ướt sũng của chính mình, tùy ý để mái tóc xõa xuống một cách mất trật tự.
"Chắc là không còn mùi nữa đâu, ngươi đã dùng cánh hoa hồng tắm rửa ba lần rồi." Liễu Minh Hồng sờ sờ cái mũi đang bị tra tấn bởi mùi hương này của chính mình.
"Cũng tốt hơn so với việc cả người đều máu khiến trẻ con bị dọa sợ." Tạ Yến không sao cả mà nhún nhún vai, như có ẩn ý gì đó nhìn về phía Lam Ẩn đang nói chuyện với Liễu Phùng Cửu.
Hắn chậm rãi vuốt mái tóc đen của mình, ngầm niệm một hỏa quyết, toàn bộ đầu tóc "Phần phật" một tiếng, lửa nổi lên khiến vài người bên cạnh giật nảy mình, Lam Ẩn cùng Liễu Phùng Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khinh-cuong/1680843/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.