Năm ngày sau.
Thôn Đại Nhạn, một thôn làng gồm khoảng 400 hộ tạo nên, cách Tân Kinh chưa đến 200 dặm, coi như là vùng ngoại thành Tân Kinh.
Hôm nay, trời mới tảng sáng, một nhà ở đầu Đông thôn đã mở cửa, một bà cụ thấp bé bẩn thỉu chầm chậm đi ra ngoài.
Bên trong cánh cửa, hai con người quần áo rách rưới và mấy đứa trẻ nhơ nhỡ, thân không mảnh vải, chỉ quấn bị rách quỳ trên mặt đất dập đầu trước bà cụ thấp lùn.
“Nương, con bất hiếu, không tiễn nương được.” Nam tử tự xưng là con dập đầu đùm đùm trên mặt đất đỏ.
Đứa trẻ đằng sau nam tử đang khóc, mấy đứa lớn hơn một chút cùng một nữ nhân chắc là vợ nam tử mặt chết lặng tái diễn động tác dập đầu, cũng không nói câu nào.
Bà cụ thấp bé quay đầu lại, túm chặt chiếc chiếu rách nát quấn quanh người, phất tay với nam tử, “Đóng cửa lại đi, trời lạnh đấy, đừng để thằng cháu của ta bị lạnh.”
“Bà nội!” Đứa trẻ đằng sau nam tử khóc lớn, muốn nhào về phía bà cụ, bị nữ tử bên cạnh túm lại.
“Để bà nội đi đi con, để bà nội an tâm ra đi đi.” Nữ tử lẩm bẩm nói.
Bà cụ thấp bé cố cười gượng, nói với đứa trẻ trong nhà: “Đừng khóc, cháu ngoan, bà nội đi tìm ông nội của cháu mà. Cháu ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời, đợi hơn tháng nữa, mùa xuân tới rồi, cháu liền có nhiều thức ăn ngon hơn, cũng sẽ không đói bụng nữa.”
“Cháu không cần đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704663/quyen-16-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.