Canh Nhị mở hạc giấy, vừa nhìn thấy nội dung đã cười, “Thập Tứ huynh bảo địa bàn mà ngươi chọn ấy, không ngờ linh khí lại dồi dào, còn có một Tán tu tu luyện trong đó. Đào Hoa… ngứa mắt tên Tán tu kia, đánh người ta một trận rồi ném vào Huyết Hồn Hải, sau đó cướp lấy chỗ đó luôn rồi.”
“Tán tu? Không phải Ma tu sao? Ném vào Huyết Hồn Hải còn sống được sao? Tán tu kia sao lại dây vào Đào Hoa?” Truyền Sơn nhận lấy bức thư.
“Thập Tứ huynh bảo đối phương là một Tán tu thư sinh cực kỳ ngoan cố, cực kỳ thanh cao và cực kỳ không hiểu nhân tình thế thái.”
“Xem ra Thập Tứ huynh cũng ngứa mắt tên ấy, dùng hẳn ba từ cực kỳ lận.” Truyền Sơn nhịn cười, cúi đầu đọc thư.
“Đúng vậy. Thập Tứ huynh còn bảo, bởi vì tu giả bình thường không can thiệp vào mọi việc, dù huynh ấy và Đào Hoa phát hiện ra người kia, nhưng vốn cũng không định ra tay với hắn. Có điều, bọn Vạn Tư Triết chỉ xây trại ở bên ngoài mà đã chọc giận người kia. Vạn Tư Triết cố gắng thương lượng với người kia, nhưng bị đánh cho một trận, Đào Hoa và Thập Tứ liền đứng ra… khụ!”
Truyền Sơn cũng vừa vặn xem đến đây, bỗng dưng cười to.
Canh Nhị ngẩng đầu nhìn hắn, “Thư sinh kia không quen với lời lẽ cử chỉ của Đào Hoa, phê bình Đào Hoa một đợt dài dằng dặc, cuối cùng còn dính tới Thập Tứ huynh…”
“Vậy là muốn chết rồi.”
“Đúng vậy.” Canh Nhị gật đầu, kẻ dám mắng Thập Tứ huynh trước mặt Đào Hoa, Đào Hoa tuyệt đối không để người kia chết dễ dàng, Huyết Hồn Hải có rất nhiều nơi chẳng khác nào địa ngục, không biết người kia bị ném tới chỗ nào chịu dày vò rồi nữa.
Gửi lại thư hồi âm cho Thập Tứ rằng bên này tất cả đều khỏe mạnh, Truyền Sơn và Canh Nhị tạm thời tách ra hành động.
Canh Nhị và Đại Hắc cùng điều khiển xe la đi cướp tiểu hoàng đế, Truyền Sơn thì đi theo dõi Minh Quyết Tử.
Lần này, Minh Quyết Tử chủ động xin đi tới Nam Hi, muốn liên hệ với người cầm quyền ở Nam Hi.
Tin tức truyền ra từ môn phái cho biết, có môn nhân ra ngoài thăm dò đã phát hiện mỏ linh thạch trong địa phận Nam Hi, muốn đệ tử phái Thanh Vân tới Nam Hi làm quốc sư để tiện dành trước.
Ai cũng biết đó là một công việc béo bở, cứ nhìn Minh Quyết Tử là biết ngay. Tuy hắn không tu luyện trong môn phái, nhưng làm quốc sư ở Lãng quốc mười năm, hiện tại đã xông pha từ Ngưng Khi tam cấp lên tròn cấp Ngưng Khí, tốc độ tu luyện này nhanh hơn hẳn so với phần lớn đệ tử đóng cửa tu luyện trong môn phái nhiều.
Hơn nữa, tốc độ tu luyện như vậy của Minh Quyết Tử, rõ ràng là nhờ vào sự cung ứng linh thạch dồi dào. Là quốc sư của một đất nước, ngoại trừ thường ngày có người nghĩ mọi cách sưu tầm linh thạch hiếu kính nịnh bợ hắn ra thì việc quản lý mỏ linh thạch Vân Sơn chắc chắn cũng mang đến cho hắn vô số lợi lộc.
Bảo Minh Quyết Tử không tham ô linh thạch trong mỏ ư? Đừng nói đến các đệ tử phái Thanh Vân, đến ngay chính bản thân Minh Quyết Tử cũng không tin ấy. Loại chuyện này chỉ cần không làm quá đáng, không lộ dấu vết quá rõ thì bình thường môn phái cũng đều cho qua thôi.
Tin đồn về mỏ linh thạch phát hiện ra tại vùng đất Nam Hi lần này, nếu so với mỏ linh thạch Vân Sơn ở Lãng quốc thì còn phong phú hơn nhiều, tiếc là không ở ngay trên mặt đất, muốn khai thác thì cần phải chiến tranh.
Mà sự việc này một khi truyền ra, phái Thanh Vân ắt phải đối chọi với các tu giả nghe tin chạy tới.
Để lén lút phát tài và khai thác ổn định, cũng vì cần có đủ nhân công khai thác mỏ linh thạch nên việc hợp tác với người cầm quyền tại Nam Hi là việc ắt phải thực hiện.
Minh Quyết Tử căn bản không sợ người cầm quyền Nam Hi biết về thân phận quốc sư Lãng quốc của hắn. Theo hắn thấy, cha con Hồ Dư còn nhát gan hơn nhiều so với hoàng thất Lãng quốc đúng là một con rối dễ nắm trong tay, chỉ cần hắn bộc lộ năng lực khác với người thường thì không sợ cha con Hồ Dư không quỳ rạp dưới đất liếm đế giày của hắn.
Chuyện tốt như vậy, Minh Quyết Tử chưa hẳn đã giành được. Nhưng hai năm qua, nội bộ phái Thanh Vân dường như có chút bất ổn, các đệ tử nội môn có địa vị đều bế quan không ra mặt, còn đệ tử ngoại môn thì không sánh được với tu vi của Minh Quyết Tử và không thể thay mặt cho môn phái được.
Khi Minh Quyết Tử chủ động đề nghị nhận nhiệm vụ này, mấy vị trưởng lão đã bàn bạc với nhau xong, cho là hắn có kinh nghiệm ngoại giao với Lãng quốc, chọn một người không biết cách giao tiếp với phàm nhân quyền quý thì chi bằng chọn hắn để có thể khai thác linh thạch nhanh hơn, thế là nhiệm vụ này liền thuộc về hắn.
Nhìn sắc mặt đố kỵ căm hận của các đệ tử khác trong môn phái, ngoài miệng thì Minh Quyết Tử không nói nhưng trong lòng lại hết sức vênh váo.
Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần hắn có thể lên đến Kim Đan Kỳ, nói không chừng hắn có thể nhanh chóng lên làm trưởng lão ngoại môn, tiếp tục cố gắng nữa, nói không chừng có thể trở thành trưởng lão nội môn, tiếp theo… Ha hả!
Bỏ lại các suy nghĩ đầy dục vọng và tham lam của Minh Quyết Tử, lại nói tới Truyền Sơn.
Gặp lại Minh Quyết Tử, Truyền Sơn cho là mình sẽ không có phản ứng quá lớn, dù sao sự việc đã trải qua nhiều năm như vậy.
Nhưng trong thoáng giây hắn nhìn thấy vẻ mặt vênh váo của Minh Quyết Tử, thù hận và sát ý khắc cốt ghi tâm trào dâng đã suýt thì làm hắn mất khống chế. Hắn khó khăn lắm mới kiềm nén ham muốn giẫm nát gương mặt đó.
Thì ra thù hận vẫn chưa hề bị phai nhạt, nó chỉ tạm thời bị đè nén và che dấu.
Hiện tại, thậm chí Truyền Sơn không dám nhớ lại chuyện đã qua, hắn sợ mình sẽ bị lạc lối trong thù hận ngập trời ấy.
Giờ khắc này, hắn nhớ Canh Nhị vô cùng.
Rõ ràng mới rời khỏi nhau một lát, nhưng giờ hắn đã đang rất nhớ y, cực kỳ nhớ y.
Nếu ngày trước hắn không chạm tới Canh Nhị….
Nếu hiện tại, tất cả mọi thứ đều chỉ là một giấc mộng đẹp do hắn không nhịn được đau khổ…
Truyền Sơn ghìm chặt ngực áo lại.
“Này, ngươi làm sao đấy?” Trong đầu đột nhiên truyền đến giọng nói đầy lo lắng và không hề che giấu sự quan tâm của Nhị rùa.
Tâm trạng thoáng chốc đã trở lại hiện thực, thở phào một cái, tay túm áo ngực cũng từ từ buông ra, Truyền Sơn hết sức trung thực, khai: “Nhớ ngươi.”
“Làm việc hẳn hoi đi, đừng có để mất dấu người ta đấy.”
Truyền Sơn ngoác miệng cười, hắn gần như có thể tưởng tượng ra được cái mặt ra vẻ nghiêm chỉnh, mím môi ngại ngùng của Nhị rùa lúc này.
“Ta nhớ ngươi thật đấy.”
“Khụ, khụ! … Hay là bây giờ ta cướp lấy tiểu hoàng đế luôn?”
“Không cần, cứ dựa theo kế hoạch ban đầu đi. Ngươi nhớ phải hay nói chuyện với ta đấy.”
“Ta không nói chuyện với ngươi, chẳng nhẽ ngươi không biết tìm ta để nói hay sao?” Canh Nhị ngừng lại, bỗng nói khe khẽ: “Dù xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn cũng sẽ ở bên ngươi.”
“Nhị, đó là ngươi nói đấy, vĩnh viễn đừng có quên. Nếu tương lai có ngày ngươi dám quên, ta sẽ liều mạng bắt ngươi lại, giam chặt ngươi cả đời.”
Truyền Sơn tủm tỉm cười, tâm tình hết sức thoải mái đi theo sau Minh Quyết Tử, ẩn thân tiến vào vương phủ Nhiếp chính vương.
Chỉ là một Minh Quyết Tử mới đến Ngưng Khí cấp 3 mà thôi, hắn muốn giết lúc nào chẳng được?
Nhờ có sự xuất hiện của Minh Quyết Tử trước, nên khi Truyền Sơn nhìn thấy cha con Hồ Dư, cảm giác chán ghét rõ ràng đã mạnh hơn hận thù. Nhưng để tra rõ mục đích của Minh Quyết Tử, hắn cũng chỉ có thể kiềm nén, thực sự không thể nhịn được nữa thì hắn liên đi quấy rối Nhị rùa nhà hắn để dời sự chú ý.
Có điều…. Để bồi thường tổn thất trong lòng, sau khi thăm dò rõ mục đích của Minh Quyết Tử, trên đường rời khỏi Nam Hi, hắn đã đánh bất tỉnh gã rồi lột sạch sẽ, nhét vào trong rừng sâu núi thẳm.
Nửa tháng sau, hai người đã đạt được mục tiêu riêng của mình, họ hội họp trên một ngọn núi nhỏ ngoài Uất huyện.
“Minh Quyết Tử tới Nam Hi làm gì thế?” Canh Nhị thấy Truyền Sơn xuất hiện liền hỏi. Nửa tháng nay, người này cứ giấu y mãi làm y nóng lòng hết sức. Lúc bình thường dùng thần thức để liên hệ, hắn sẽ ăn nói hạ lưu, *** dê đùa giỡn y, đểu cáng!
Truyền Sơn cười, cũng may tâm linh hai người tương thông, chỉ cần không cách nhau quá xa, đôi bên vẫn có thể giao lưu thần thức. Nhìn xem, chỉ mới có nửa tháng không nhìn thấy người thật thôi mà hắn đã thấy khó nhịn rồi.
“Đầu đất!” Canh Nhị mắng.
Truyền Sơn bật cười, Nhị rùa nhà hắn hiện giờ càng ngày càng thích dùng những từ hắn đã từng dùng mắng y để mắng lại hắn.
Truyền Sơn vừa cười, vừa đưa mắt về phía tiểu hoàng đế đang ngậm ngón tay trong miệng ngồi bên Canh Nhị, ôm cánh tay Canh Nhị.
Nam nhân giật nảy, bỗng có cảm giác không tốt cho lắm, tiểu ngốc tử này có phải bám người quá rồi không? Quan trọng nhất là, lúc nào thì Canh Nhị lại để người khác ngoài hắn ngồi gần như thế?
“Nếu ta không để ý, cũng sẽ không nhìn thấy bất cứ tâm tư gì của nó.”
“Hửm?” Ngươi biết ta đang nghi ngờ điều gì sao?
“Biết chứ. Tròng mắt ngươi trợn sắp lòi ra rồi kìa, như vậy không được đâu, sẽ hù trẻ con đấy.” Canh Nhị nghiêm trang dạy dỗ.
“Ừ ừ ừ, bây giờ đồ đệ nhà ngươi là quý giá nhất.” Truyền Sơn đi tới vỗ đầu Canh Nhị, chen đến ngồi bên cạnh y, “Qúa trình cướp đồ đệ có thuận lợi không?”
“Đương nhiên là phải thuận lợi rồi. Một trận gió ào tới cuốn người đi là xong.”
Canh Nhị không nói tới việc bản thân còn tiện thể cứu luôn hai mẹ con nhà họ Lý và Vân nương.
Tuy y không nói, nhưng Truyền Sơn liếc y một cái là biết ngay y đã làm gì, “Đưa ngươi đến đâu rồi?”
“Hả? À thì, ta không để họ nhìn thấy ta, dùng một cơn gió cuốn họ ra ngoài huyện thành, truyền âm bảo họ thoát khỏi quê hương mai danh ẩn tích mấy năm. Có vẻ họ rất sợ, tự bò dậy rồi chạy ngay.” Canh Nhị tỏ ý y không có xen vào việc của người khác.
Truyền Sơn sờ đầu y, coi như khen ngợi.
“Cơ mà Vân nương bị Lý mẫu đánh, mắng nàng vô lương tâm hại thân thích. Vân nương khóc lóc, tìm người đưa nàng về Lạc Trần Am ở ngoài Uất huyện.”
“Tự đâm đầu vào chỗ chết à.”
“Ta cũng thấy vậy.”
Có lẽ tiểu ngốc tử bị chèn ép quá lên vươn cánh tay nho nhỏ đẩy Truyền Sơn một cái.
Truyền Sơn thuận thế bắt lấy tay nó sờ nắn xương cốt, “Ta nhớ cái năm ta bị giam vào Hắc ngục, đứa bé này đã 5,6 tuổi, nào ngờ bây giờ nhìn lại cũng chỉ cỡ 5,6 tuổi.
“Chỉ là dậy thì chậm thôi, ta đã điều tra rồi, không phải nó bẩm sinh ngốc nghếch mà chỉ là tốc độ trưởng thành của cơ thể và trí não chậm thôi.”
“Dù có là kẻ ngốc thật cũng không sao hết, cứ từ từ nuôi cũng được. Đã tra ra ai là người muốn cướp tiểu ngốc tử chưa?”
“Ta xem ký ức của người tới cướp, lại theo dõi họ một khoảng thời gian, cuối cùng đã tiến vào Nhân vương phủ.”
“Nhân vương, chú họ của tiểu hoàng đế, được phong đất tại nơi giàu có và đông đúc phương Nam. Hồ Dư mang theo tiểu hoàng đế tiến về phương Nam thành lập triều đình mới, người bị ảnh hưởng đầu tiên chính là lợi ích và quyền uy của Nhân vương. Hắn và Hồ Dư chắc chắn đã giao chiến với nhau mấy lần.”
“Vị Nhân vương này khó đối phó lắm sao?”
“Ta cũng không rõ lắm, nhưng biết hắn có nuôi tám nghìn binh lính, đây là do chính miệng tiên đế ân chuẩn, nhưng số binh thực tế thì… Sau này Truyền Hải đánh tới Nam Hi, kẻ khó nhằn nhất có lẽ không phải cha con Hồ Dư, mà là vị Nhân vương này.”
Canh Nhị gật đầu, cũng không còn lo cho Truyền Hải mấy nữa.
Truyền Sơn cũng không lo lắng, đời hoàng đế khai quốc giang sơn nào mà chẳng phải “đánh” từ trong ra ngoài?
Truyền Sơn ôm tiểu ngốc tử lên đùi Canh Nhị, rồi lại đưa tay kéo Canh Nhị vào lòng, từ từ kể cho y quá trình theo dõi Minh Quyết Tử của hắn.
Đại Hắc cúi đầu mặc sức nhai cỏ khô trên đất, thái độ ấy như thể đang nghe cha lớn kẻ chuyện, mà cũng giống như… đang giận dỗi?
Truyền Sơn kể cho Canh Nhị, trong nửa tháng hắn ẩn thân theo dõi Minh Quyết Tử, Minh Quyết Tử và Hồ Dư đã gặp nhau ba lần cả thảy.
Mà từ trong ba cuộc đàm thoại này, hắn đã suy ra mục đích thật sự khi Minh Quyết Tử tới Nam Hi.
Hắn hoài nghi phái Thanh Vân rất có khả năng đã phát hiện ra một mỏ linh thạch dành cho tu giả tại vùng đất Nam Hi này. Hơn nữa, có khả năng là mỏ này còn dồi dào hơn nhiều so với mỏ than Vân Sơn – mỏ linh thạch cỡ trung hình thành nên từ than đá rải rác.
Đương nhiên, Minh Quyết Tử không thể vừa gặp đã đòi Hồ Dư địa bàn, bảo Hồ Dư tìm người giúp hắn khai thác mỏ rồi. Ban đầu, hắn phô trương mấy mánh khóe nhỏ của tu giả, làm Hồ Dư sợ hắn, tiếp đó quẳng mồi câu, bảo Hồ Dư, sư môn của hắn muốn hợp tác với hoàng thất Nam Hi hợp tác khai thác một ít khoáng thạch, chỉ cần hợp tác thành công thì hắn có thể giúp Hồ Dư có thể đứng vững chân tại vùng đất Nam Hi này, trước mặt hoàng đế Lãng quốc.
Hồ Dư đang bị sứt đầu mẻ trán bởi đủ kiểu phản loạn khởi nghĩa tại Nam Hi, hơn nữa việc tiểu hoàng đế mất tích cũng làm hắn phiền lòng sắp chẳng yên ổn nổi nữa. Lúc này vừa nghe Minh Quyết Tử chịu giúp hắn, đồng ý lấy thân phận quốc sư Lãng quốc khuyên Lãng quốc nghị hòa với họ, thế là như thể bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, dù trong lòng vẫn còn đề phòng, nhưng cũng thể hiện thái độ a dua nịnh hót rõ ràng.
Minh Quyết Tử rất kín miệng, vẫn không nói ra sự thật phái Thanh Vân coi trọng tài nguyên khoáng sản tại vùng đất này, chỉ hẹn bàn hiệp nghị sơ bộ.
Khi Minh Quyết Tử đi, Hồ Dư một lòng chờ mong thư nghị hòa với Lãng quốc do Minh Quyết Tử mang tới vào lần gặp mặt sau này, chỉ cần Minh Quyết Tử có thể mang thư tới thật thì đừng nói là mấy ngọn núi để khai thác khoáng sản, kể cả đưa hết mấy ngọn núi đó cho phái Thanh Vân cũng không thành vấn đề.
—
“Chúng ta phải tìm ra mỏ linh thạch đó, không thể để phái Thanh Vân độc chiếm được.” Canh Nhị nghiêm mặt nói. Tiểu ngốc tử ngẩng đầu nhìn y, cũng mím chặt môi theo y.
“Minh Quyết Tử chắc chắn còn quay lại Nam Hi nữa, chúng ta tới kinh thành theo dõi hắn, không cần phải mất nhiều sức là có thể biết mỏ linh thạch ở đâu ngay.” Truyền Sơn chỉ về phía La gia thôn, Đại Hắc tung vó, chiếc xe la trông thì thong thả nhưng thực ra lại nhanh chóng vững vàng chạy về phía La gia thôn.
“Cho ngươi.”
“Cái gì vậy?”
“Túi càn khôn của Minh Quyết Tử, không có thứ gì tốt cả.” Bên trong là hai pháp bảo dành cho tu giả Ngưng Khí Kỳ sử dụng, hiện giờ Truyền Sơn căn bản không còn để ý tới nữa rồi.
“Ngươi cướp của hắn? Hắn có nhận ra ngươi không? Không tệ mà, có những hai viên linh thạch thượng phẩm, hai mươi sáu viên linh thạch trung phẩm, hơn ba trăm viên linh thạch hạ phẩm. Có rất nhiều tu giả Ngưng Khí Kỳ cũng không được bằng hắn đâu.” Canh Nhị cất linh thạch lăn từ trong túi ra vào ***g ngực, những thứ khác cùng với túi càn khôn thì bị tiện tay ném vào đống hổ lốn trong thùng xe.
“Ta không để hắn thấy ta.” Truyền Sơn cười âm trầm, “Cứ để hắn chết đơn giản như thế thì không được, lão tử định đùa giỡn hắn một phen, để hắn thần hồn nát thần tính, làm hắn đêm đêm không ngon giấc, ngày ngày chẳng sống yên.”
“Ngoại trừ cướp của hắn, ngươi còn làm gì hắn không?”
“Không làm gì, nhưng đánh bất tỉnh lột sạch rồi ném vào trong bầy sói. Dù sao thì đối với một tu giả tròn Ngưng Khí Kỳ như hắn cũng không sẽ không dễ dàng bị gặm sạch trước khi tỉnh lại đâu.”
Canh Nhị thầm dâng một nén nhang cho Minh Quyết Tử, hy vọng bầy sói kia không thích nhân thú. Ngay bản thân y đây khi đã cảm nhận làm với thể thú, cái mông sẽ rất đau đấy!
Truyền Sơn không biết Canh Nhị đang nghĩ gì, lại nói: “Đi Hồ phủ một chuyến ta mới biết, Hồ Kế Hiếu cũng được phong vương, chính là do tiểu ngốc tử bên cạnh ngươi bây giờ phong đấy. Hiện giờ Hồ Kế Hiếu không những là đại nguyên soái của Hi triều, mà còn nắm giữ một nửa binh lực Hi triều, hơn nữa, hắn còn có đất phong riêng, ở ngay gần kinh thành mới.”
“Vậy mà cũng được sao? Đó gần như là…”
“Lòng dạ Hồ Dư ai ai cũng hiểu, những quan viên và kẻ quyền quý của Nam Hi không thể nào không nhận ra, họ không hé răng, chỉ có một khả năng, chính là Hồ Dư đã gần như nắm hết toàn bộ triều chính rồi.”
“Có lẽ họ chờ một cơ hội thích hợp hơn, để tiểu ngốc tử nhường ngôi cho họ đi?”
“A, ngươi không nhìn thấy cha con Hồ Dư kia làm mất tiểu hoàng đế khổ sở thế nào đâu. Lúc ta đến chỗ họ, họ đang hạ lệnh tìm tiểu hoàng đế khắp nơi, đồng thời lại lấy một đứa bé mang vào hoàng cung.”
Canh Nị sờ đầu đứa bé bên cạnh, “Ngươi bị giả mạo. Không biết đứa bé kia trông có ngốc như ngươi không?”
Tiểu ngốc tử ngẩng đầu nhìn y, “Ngốc…”
Truyền Sơn bật cười, hai con người ngốc này.
“Chờ đến khi đi qua La gia thôn, trên đường chúng ta sẽ đi nhanh một chút. Sáu ngày sau, Hồ Kế Hiếu muốn lấy người con gái duy nhất của Thái thú Kinh Châu – Bàng Tấn Bằng làm vợ, Minh Quyết Tử cũng đồng ý hôm đó sẽ tới Nam Hi một chuyến. Hồ Dư đã nói với Minh Quyết Tử, chỉ cần hôm đó hắn có thể mang thư nghị hòa tới, hắn sẽ có vật báu dâng cho hắn.
“Vật báu gì vậy?”
“Không biết, Hồ Dư không lấy ra, chỉ bảo đó là một món bảo bối lấy ra từ kho báu hoàng khố ở kinh thành cũ, cũng nêu rõ một chỗ đặc biệt của món bảo bối này.”
Canh Nhị vểnh tai.
“Hắn nói với Minh Quyết Tử, trên bảo bối đó có biểu đồ các hành tinh, nhưng quản sự mấy đời của Khâm Thiên Giám đều nói, hơn nửa các hành tinh trên đó họ chưa bao giờ nhìn thấy trên trời.”
“Biểu đồ các hành tinh?”
“Ta cũng đoán vậy, nhưng chưa nhìn thấy tận mắt. Con người tên Hồ Dư kia rất gian xảo, hắn cũng không giấu bảo vật đó trong nhà.” Bằng không đã bị hắn lấy từ lâu rồi. “Chúng ta không lạ gì biểu đồ đó, nhưng cũng không thể để Minh Quyết Tử đoạt được.”
Canh Nhị phát hiện Truyền Sơn đi ra ngoài một chuyến, tinh thần trở lên sục sôi ý chí chiến đấu, dường như lúc nào cũng có thể đối phó với kẻ địch, ngươi nhìn nụ cười méo mó kia mà xem, đúng là mất cả khuôn mặt chính trực của hắn.
Trong lúc hai người nói chuyện, tiểu ngốc tử vẫn cúi đầu nhìn cánh tay Canh Nhị, dường như đang so sánh xem ngón tay Canh Nhị hay ngón tay của nó thì ngon hơn.
So tới so lui, cuối cùng nó vẫn chọn ngậm ngón tay của nó.
Canh Nhị rút ngón tay của nó ra khỏi miệng. Mấy ngón tay của tiểu ngốc tử đều bị nó gặm sạch, màu da cũng trắng bệch do bị ngậm nước lâu ngày.
Truyền Sơn thấy tiểu ngốc tử hoàng đế vẫn mặc bộ quần áo trước đó nên lấy một bộ cẩm y chu đằng đã lâu không mặc từ trong thùng gỗ ra, tiện tay sửa lại vài chỗ.
“A, ta quên mua quần áo cho nó.” Canh Nhị thấy Truyền Sơn làm quần áo cho tiểu ngốc tử mới nhận ra y đã quên cái gì.
“Không sao, ta cũng không mong ngươi có thể nuôi đứa bé như người bình thường.”
Canh Nhị ngại ngùng nói: “Khi đó chúng ta đều là tự thân vận động.”
“Ta biết, ta không trách ngươi. Nhưng tiểu ngốc tử này khác ngươi, nó vẫn chưa tu luyện, cơ thể cũng yếu ớt, cần phải chăm sóc nhiều hơn, bằng không rất dễ sinh bệnh hoặc chết sớm. Điều này cũng không phải dễ dàng bù đắp lại được nhờ đan dược. Ngươi cũng không muốn tương lai nó cứ ăn đan dược để bồi bổ thân thể chứ?”
Canh Nhị lắc đầu, cẩn thận sờ đầu tiểu ngốc tử.
Tiểu ngốc tử ngẩng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay y.
Truyền Sơn nhìn hai người ấy, ánh mắt bất giác nhu hòa đi. Tiểu hoàng đế ngốc, rùa ngốc, nhưng rõ ràng biết ai đối xử tốt với bản thân họ cho nên sự gần gũi và ỷ lại của tiểu ngốc tử với Canh Nhị rõ ràng nhiều hơn so với người cung nữ kia.
Truyền Sơn trở lại Lâm Diêu mua mấy xe vải, định làm mấy bộ quần áo trong ngoài cho đứa trẻ.
Canh Nhị thấy tiểu ma đầu nhà y đang làm việc của nữ nhân mà nam nhân nhân loại khinh thường, bỗng cảm thấy mềm lòng. Quần áo của y từ trong ra ngoài đều do tiểu ma đầu tự mình làm, mặc lên rất thoải mái.
Trước đây y không nghĩ nhiều lắm, tiểu ma đầu cho y thì y mặc, đôi lúc y còn ghét bỏ bộ quần áo này không tốt bằng mai rùa của y. Bây giờ ngẫm lại, nếu không phải yêu thương thật lòng, tiểu ma đầu là một nam nhân sĩ diện như thế, sao lại làm công việc đầy nữ tính như vậy được?
Truyền Sơn cũng không nghĩ nhiều như vậy, đối với hắn, may vá sửa sang quần áo chỉ là một phần của luyện khí, càng làm tốt nền tảng thì đến khi làm những thứ đồ to tát khác mới có thể thích hợp cho người sử dụng hơn. Chủ yếu nhất là, nếu hắn đã biết làm những việc này, cần gì phải để rùa yêu nhà hắn mặc quần áo người khác làm?
Còn về tiểu ngốc tử… Đó không phải là hắn định nuôi như con trai hay sao.
—
Làm mấy bộ quần áo cũng nhanh, Truyền Sơn còn làm cho thằng bé hai cái yếm hộ thân. Lúc làm yếm, Truyền Sơn bảo Canh Nhị mang tiểu ngốc tử vào xe tắm.
Chờ đến khi tiểu ngốc tử đã thay hết quần áo từ trong ra ngoài, Truyền Sơn nhìn tới nó ngồi trong lòng Canh Nhị đã thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Nuôi trẻ con cũng không dễ, nhất là phải nuôi một đứa bé như thế.” Truyền Sơn nhìn đứa bé, nghĩ xem phải luyện cho nó một vài pháp bảo hộ thân như thế nào mới thích hợp.
“Cứ từ từ nuôi thôi.” Canh Nhị lấy ngón tay chọc má đứa bé.
Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn y, vươn tay bắt lấy ngón tay y, dựa sát mặt vào ngực y.
“Đã nghĩ ra nên dạy nó công pháp gì chưa? Nếu chỗ ngươi không có loại nào thích hợp thì để ta lật thử trong truyền thừa của Hậu Thổ Môn xem.”
“Để ta quan sát thêm mấy hôm, công pháp tu luyện bình thường không thích hợp cho nó.”
Truyền Sơn gật đầu, vừa nhanh chóng thêu Phù trận đồ lên yếm, vừa nói: “Nói đến việc nuôi con, con người Bàng Tấn Bằng – Thái thú Kinh Châu tuy khéo đưa đẩy nhưng cũng không phải hạng bán con cầu vinh. Theo ta được biết, hình như hắn chỉ có độc một nữ nhi bảo bối, hơn nữa hết mực cưng chiều, nếu không phải do một nguyên nhân đặc biệt nào đó, ta nghĩ hắn sẽ không nỡ để con gái gả cho người khác làm thiếp đâu, dù có gả vào Hồ gia quyền thế ngập trời cũng vậy.”
“Không chỉ một lần thôi đâu. Khi ta tham gia quân ngũ, hắn cũng đã thê thiếp thành đàn, nghe nói hậu viện Hồ phủ không biết chứa bao nhiêu mỹ nhân cơ mà. Hôn sự này chắc chắn có gì kỳ quái hoặc nguyên do đặc biệt, nữ nhân Bàng gia này sợ rằng không bằng lòng đâu. Ta đang nghĩ…”
“Có thể phá thì cứ phá đi?” Tên khốn này rõ ràng đang muốn lấy việc không ngừng dằn vặt kích thích kẻ thù làm vui, điển hình của việc lấy đao cùn giết người mà!
“Đúng, nếu mà được, không chừng có thể kiếm cho đệ ta một nội ứng, còn không được thì cũng có thể mai phục một cái đinh trong hậu viện Hồ gia.” Truyền Sơn cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Đại Hắc đang cắm đầu cắm cổ chạy, bỗng nhiên trở nên im lặng, truyền âm cho Canh Nhị, nói: “Đại Hắc xảy ra chuyện gì?”
“Nó thì làm sao?” Canh Nhị hỏi ngược lại, căn bản y cũng không phát hiện ra sự khác lạ của Đại Hắc.
Truyền Sơn thì đã nhận ra một chút manh mối, cười nói: “Có lẽ nhóc kia đang ghen tị.”
“Gì cơ?”
“Ngươi phải nói với Đại Hắc, tiểu ngốc tử là đệ đệ của nó, bảo tiểu tử gần gũi với Đại Hắc hơn, tốt nhất là có thể để Đại Hắc chơi đùa với tiểu ngốc tử.”
Tuy nói nuôi một hay hai đứa đều là nuôi cả, nhưng nuôi hai đứa cần nhiều công sức hơn là nuôi một đứa. Trước tiên, không thể để hai đứa có cảm giác gia trưởng thiên vị đứa nào hết.
Trong mắt của Truyền Sơn đại gia trưởng, Đại Hắc và tiểu ngốc tử có địa vị ngang nhau, cũng không phải vì một đứa là người, một đứa là la mà có gì khác biệt.
Canh Nhị gãi đầu, nhà y nuôi trẻ đều là nuôi thả, sư phụ từ trước tới giờ chưa từng bận tâm tình cảm giữa sư huynh đệ bọn họ như thế nào cả.
“Cho nên mấy sư huynh đệ của ngươi đều là biến thái, kể cả sư điệt ngươi cũng vậy.” Ai kia rõ ràng vẫn nghi ngờ về chuyện sư điệt muốn đè sư bá.
Canh Nhị há hốc miệng, nhất thời cũng không phản bác.
Lúc hai vị gia trưởng bàn chuyện giáo dục trẻ nhỏ, Uất huyện đã gần ngay trước mắt.
La gia thôn cách Uất huyện không xa, dựa theo tốc độ đi đường hiện tại của Đại Hắc, mấy người phi cái là tới. Nhưng Truyền Sơn không để Đại Hắc chạy nhanh quá mà ngược lại, để nó đi thật chậm thôi.
Lần trước họ tới Uất huyện chủ yếu là để đưa người tới nên cũng không để ý tình hình xung quanh, giờ nhìn kỹ lại, mới phát hiện có nhiều vấn đề.
Uất huyện ở một nơi hẻo lánh của vùng đất lành phương Nam, nhưng bách tính chung quanh đây phần lớn vẫn mang khuôn mặt u sầu, hơn nữa càng tới gần La gia thôn, nhà cửa xập xệ và bỏ hoang càng nhiều hơn, trên đường còn có thể nhìn thấy không ít người chạy nạn bồng bế con cái.
“Ảnh hưởng của nạn lụt vẫn chưa kết thúc sao?” Canh Nhị cũng phát hiện nơi đây không cách Lâm Diêu quá xa, nhưng cuộc sống của dân chúng thì như trời với đất.
“Tính ra thì Huyện lệnh Lâm Diêu cũng có trách nhiệm, hơn nữa Lâm Diêu có trận pháp bảo hộ, trong và quanh thành đều được bảo đảm mưa thuận gió hòa, cuộc sống của dân chúng cũng sẽ không tệ. Còn ở đây…” Truyền Sơn lắc đầu, “Nếu Trương Nghiễn Gia còn làm Huyện lệnh ở Uất huyện thì có lẽ tình hình nơi này sẽ không đến nỗi gay go như vậy.”
“Bên trong Uất huyện cũng khá tiêu điều.” Trước đó rùa ham ăn đã từng dạo qua Uất huyện một vòng trở về, nói: “Có nhiều quán ăn, hàng quà bánh, tửu lâu, cửa hàng đều đóng cửa. Không biết La gia thôn sẽ ra sao?”
Mang theo nghi vấn, Truyền Sơn và Canh Nhị đi tới cổng La gia thôn.
Truyền Sơn không định dừng lại La gia thôn lâu dài, đến La gia thôn rồi liền đến mộ luôn, mang hết quan tài ba đời trực hệ nhà mình lên, bảo Đại Hắc đưa về thành Song Hà, lại gửi cho Truyền Hải một phong thư.
Đại Hắc không nỡ xa Canh Nhị, kéo xe la cẩn thận mỗi bước đi, cặp mắt to trong veo như nước kia dường như đang bị hơi nước làm mờ dần.
Canh Nhị thấy nó như vậy thì hết sức khó hiểu, chỉ xa nhau có hai hôm thôi mà, có cần phải như thế hay không?
Truyền Sơn cũng biết tâm tư của nhóc này, không phải là sợ bản thân bị thất sủng hay sao. Thấy nó ghen tị, vừa ấm ức vừa sốt ruột như vậy mà làm hắn vừa bực mình lại thấy buồn cười, thế nên dứt khoát cho nó một pháp bảo hộ thân, bảo nó xong việc thì tới tìm họ luôn.
Canh Nhị hiểu ra, thừa dịp Truyền Sơn không để ý, lén nhét vào miệng Đại Hắc một thứ gì đó.
Truyền Sơn bất đắc dĩ, ai bảo ngươi dùng cách này để tỏ sự cưng chiều?
“Ngươi cứ đút lung tung đi, nếu tạo ra một tiểu quái vật nữa thì tự đi mà nuôi.”
Canh Nhị bĩu môi, căn bản không coi lời ấy ra gì. Y lớn từng này đã từng đút cho chim muông sâu cá bao nhiêu mà có thấy xảy ra vấn đề gì đâu.
Đại Hắc cảm thấy Nhị cha cho nó thứ tốt, lại nhận được một pháp bảo từ chỗ cha lớn, nhìn lại tiểu ngốc tử chưa nhận được gì hay ho, nhất thời khôi phục hơn nửa sự thương tâm, im lặng vui vẻ đi hoàn thành nhiệm vụ thôi, ít nhất lúc đi cũng không còn đi một bước ngoảnh lại ba lần như trước.
Tiểu ngốc tử túm vạt áo Canh Nhị, bỗng giơ tay lên vẫy với Đại Hắc.
Đại Hắc… vênh váo quay đầu, xoay mông lại với tiểu ngốc tử, chạy đi.
Nhị cha bất cẩn hoàn toàn không để ý hai đứa nhỏ lần đầu giao lưu, nhìn La gia thôn khá trầm lặng, thấy lạ nên bảo:”Không phải người La gia thôn vừa mới về sao? Đã qua hai năm rồi, nhưng ngươi xem vẫn có rất nhiều người dường như chưa được thu xếp tốt, nhà cửa cũng không được sửa sang lại.”
Truyền Sơn nhếch mép, “Cầm trong tay nhiều bạc như vậy, còn có nhiều vải vóc có thể coi như ngân lượng, hơn nữa những người ấy vừa nhìn đã biết khác với xe la của những người chạy nạn bình thường, nếu họ có thể an toàn trở về mới là lạ. Kể cả người khác không cướp của họ thì chính nội bộ bọn họ cũng sẽ có vấn đề. Kẻ tham lam sẽ càng tham lam hơn.”
Canh Nhị nói thầm, “Còn không phải do ngươi cố ý buông thả họ…”
Truyền Sơn cúi đầu gặm mặt y một cái, cắn xong còn vô sỉ đáp một câu: “Ta là Ma tu.”
Canh Nhị tức giơ chân, lau mặt mắng: “Ma tu thì ngon lắm chắc! Kể cả Ma tu cũng phải khống chế dục vọng bản thân, không thì sớm muộn gì cũng lạc đường thôi.”
“Cho nên ngươi phải coi ta thật kỹ.”
Canh Nhị ngây ngốc một lát, mặt đột nhiên đỏ bừng khó hiểu. Hình như tiểu ma đầu này ngày càng không thể rời khỏi y. Trước đó mới rời khỏi y không lâu đã nói nhớ y gì gì đó rồi, bây giờ lại bảo y phải trông chừng hắn… Ừ thì cũng được thôi, sau này y sẽ giám sát chặt chẽ hắn hơn, miễn để hắn đi lạc lối.
Bị Canh Nhị yêu cầu, Truyền Sơn mang y tới nhà cũ của mình.
Tiếc ra La gia đã trở thành một căn nhà hoang gạch ngói vỡ nát, bọn cướp chạy đến La gia thôn giết người không tìm thấy người nhà họ La, giận dữ không chỗ trút liền đốt nhà cũ của La gia, hơn nữa sau đó nạn lụt ùa vào, ngay cả một bức tường cũng khó trụ vững.
“Nhà mất rồi, cảm giác ra sao?” Canh Nhị hỏi nam nhân bên cạnh.
Nhìn đống phế tích không rõ, Truyền Sơn im lặng một lát, dùng giọng điệu bình thản đáp: “Ta có ngươi là được rồi.”
Đây, ý là “nơi có y chính là nhà” đúng không? Canh Nhị mặt đỏ ứ lên… chỉ cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Truyền Sơn cầm lấy tay y, Canh Nhị nắm lại.
Canh Nhị thề y không muốn cười đâu, nhưng khóe miệng cứ bất giác muốn nhếch lên thì làm sao đây?
Dường như Truyền Sơn cũng không để ý rằng, trong lúc vô tình hắn đã nói một câu tạo thành chấn động lớn cỡ nào với Nhị rùa nhà hắn. Sau khi rời khỏi phế tích nhà cũ, hắn chỉ chú ý mấy người nhà La Đại Cường và La Phát Tài.
Kết quả hắn cũng không thấy La Phát Tài ở La gia thôn, còn La Đại Cường, cũng không thấy hắn vênh váo tay cầm hàng loạt ngân lượng, thậm chí La gia thôn hiện giờ, nhân khẩu ít hơn một nửa so với hồi ở Đồn Ma Sơn.
Hai người thay đổi dung mạo dạo một vòng trong thôn, tìm mấy người hỏi, liền rõ ràng mọi chuyện.
“Qủa nhiên họ đã cãi vã trên đường trở về.” Canh Nhị vất vả lắm mới ổn định được tâm trạng, cố gắng đưa giọng nói của mình về.
“Ta cũng dự liệu được trước rồi.”
“La Đại Cường và những tộc lão này cũng quá tham lam, không phải đã bảo nếu không tìm thấy con cháu cũng những người mất tích sẽ dùng ngân lượng để mua đất đai và xây tộc học hay sao? Sao giữa đường đã chia nhau rồi?”
Truyền Sơn nhếch mép cười, “Mọi người đều thèm muốn, cũng đều ngờ vực nhau. Bản thân họ nghĩ, nếu để một người cầm nhiều ngân lượng như vậy thì thà chia ra mới là an toàn và thực tế nhất.”
Canh Nhị lấy tiền ra mua đại một bọc kẹo hạt thông (1),cầm một viên lén đưa cho tiểu ngốc tử bên cạnh, lại bỏ một viên vào miệng y, ngẫm lại, lấy một viên đưa cho nam nhân bên cạnh.
Truyền Sơn thấy lạ, con rùa tham ăn này mà cũng chủ động chia thức ăn cho hắn sao?
Canh Nhị nhai kẹo, phê bình: “Hoang đường nhất là, La Phát Tài lại cấu kết với người ngoài cướp của của bà con chòm xóm, hắn đúng thật là không còn gì để nói.”
Truyền Sơn lâng lâng ngậm kẹo hạt thông cứng, sờ đầu Canh Nhị, nói: “Hắn không cấu kết với người ngoài thì còn có thể tìm ai để giúp hắn được?”
“Con người La Phát Tài ngoại trừ biết gây xích mích ly gián người ta sau lưng thì chẳng có bản lĩnh gì, ở trong thôn cũng chỉ là một kẻ chơi bời lêu lổng sống tạm bợ. Hắn muốn nhiều lợi ích, người trong thôn không ai giúp hắn, La Đại Cường lại không biết chủ động chia sẻ màu mỡ, nói không chừng La Đại Cường còn liên hợp với mấy lão già gian xảo trong thôn để cướp tài sản của La Phát Tài ấy.”
“Những người kia đều là kẻ ngốc sao? Cướp được tiền rồi còn có thể chia cho La Phát Tài một phần chắc? La Phát Tài cũng bị ngớ à, dám tin tưởng những người đó sao?” Canh Nhị đã quen với việc mạnh được yếu thua cảm thấy hết sức khó hiểu với cách nghĩ của La Phát Tài.
“Có lẽ La Phát Tài may mắn, đúng lúc gặp được một đám cướp biết nói nhân nghĩa.” Truyền Sơn nói bâng quơ vậy.
“Mặc kệ hắn, chỉ cần đừng gây thêm phiền phức cho bọn đệ ngươi là được. Bây giờ chúng ta tới Tân kinh sao?”
“Đúng.”
Truyền Sơn làm xong lời nhắc nhở của ông nội, lập tức liền vứt bỏ chuyện La gia thôn và những người dân trong thôn đi, La gia họ từ nay về sau không còn liên quan tới La gia thôn nữa. Sau này dù Truyền Hải đăng cơ, nếu người La gia thôn thông minh, sẽ không làm mấy chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng nếu vẫn tham lam mờ mắt như trước, tin chắc đám thủ hạ kia của đệ hắn tự có thủ đoạn để đối phó riêng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]