Truyền Sơn đuổi theo, Canh Nhị muốn đi, bị Truyền Sơn kéo giật lại.
“Canh Nhị cũng đi theo đi.” Dương lão nhi cười ha ha, nói với đồ đệ: “Bảy ngày này ngươi không ra ngoài nên không biết, vì danh sách bí cảnh và Hậu Thổ Sa, bao nhiêu tu giả đã tới cửa chủ động nịnh bợ Hậu Thổ Môn ta rồi đó.”
“Sư phụ ta đây chỉ bảo Tiểu Hắc Cổ thoáng tung một chút đồn thổi ra ngoài, nói ngươi đự định tìm một loại tài liệu khác có thể thay thế phân và nước tiểu của tộc Một Mắt, chỉ là khổ nỗi tài liệu trong tay quá ít, hiện vẫn chưa có đầu mối. Ha hả, chút đồn thổi này vừa tung ra, mấy ngày nay toàn đưa tới các loại tài liệu, đã có thể xếp chồng thành núi rồi ấy.”
“Thế mà họ cũng chịu bỏ.” Truyền Sơn cũng cười.
“Lúc này không muốn bỏ thì còn chờ tới lúc nào? Sư phụ ta đã tranh thủ nói rõ trong Đại hội Thử Linh rồi, nói chúng ta có ý định nhượng lại mấy phần phối phương luyện chế Hậu Thổ Sa trước khi mở bí cảnh, họ không biểu hiện vào lúc này, ai biết lúc phối phương nhượng lại có đến lượt họ không.”
“Sư phụ, ngài tham quá đấy.” Truyền Sơn thở dài, “Ngài kiếm được một món lớn, còn đòi thêm món nữa chứ.”
“Ha ha ha! Không thừa dịp lúc này tích lũy cho Hậu Thổ Môn, sau này họ đạt được phối phương Hậu Thổ Sa rồi, Hậu Thổ Môn ta dù có muốn tự luyện pháp bảo để bán cũng bởi thiếu tài liệu và linh thạch mà kém cạnh họ.”
“Sư phụ nghĩ thật chu đáo.”
“Tiểu tử ngươi đừng có tâng bốc, nếu ngươi không thể nghiên cứu ra tài liệu thay thế cho phân và nước tiểu của tộc Một Mắt thì sau này Hậu Thổ Sa vẫn chẳng hơn gì so với rác rưởi, càng đừng nghĩ tới kiếm linh thạch dựa vào phương pháp phối chế.”
“Sư phụ yên tâm, nếu đồ đệ đã nói ra miệng phương diện này thì đã chắc được 3 phần rồi.”
“Tốt! Nếu như ngươi có thể tìm được vật thay thế thật sự, để Hậu Thổ Sa có thể trở thành bảo bối phát tài của Hậu Thổ Môn thì sư phụ sẽ trao một phần ghi chép truyền thừa hoàn chỉnh cho ngươi, kể cả truyền thừa trong gác Chân.”
Truyền Sơn giật mình, ngẩng phắt đầu, “Dương sư phụ, ngài đang đùa đấy à?”
Dương lão nhi phất tay áo, “Ngươi thấy ta giống đang nói đùa sao?”
Truyền Sơn vội nhìn về phía Bạch Đồng, Bạch Đồng hơi gật đầu với hắn. Hiển nhiên hai người đã bàn bạc trước rồi.
“Hai vị sư phụ, ta không rõ ý của hai vị.” Truyền Sơn trầm giọng nói.
Tiếp nhận toàn bộ truyền thừa hoàn chỉnh của Hậu Thổ Môn, trọng trách này quá nặng, trách nhiệm quá lớn, cũng không phải chuyện gì đáng ăn mừng.
Dương lão nhi vỗ bờ vai hắn, thoải mái nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều quá, đây chỉ là một cách mà bất luận môn phái nào đều sẽ chuẩn bị. Chuyện này chỉ có bốn người ngươi ta biết, không cần lo lắng ‘hoài bích kỳ tội"(*).”
(*) hoài bích kỳ tội: bản thân chẳng làm nên tội gì nhưng thứ họ sở hữu cũng đủ để làm kẻ khác dòm ngó thèm muốn.
Canh Nhị nghe vậy cũng rất kinh ngạc, không ngờ hai người Dương, Bạch lại tin tưởng y như vậy.
Truyền Sơn nghĩ lại cũng thấy đúng, hắn và Canh Nhị là bầu bạn song tu, hắn có chuyện gì chắc chắn sẽ không giấu diếm Canh Nhị, dù Dương lão nhi không nói, hắn cũng sẽ nói cho Canh Nhị.
“Đắc Bảo sư thúc hắn cũng không biết chuyện này?”
“Đợi hắn trở thành chưởng môn nhân thì sẽ biết.”
“Hai vị sư phụ…”
“Ngươi thân là đệ tử Hậu Thổ Môn, nhưng ngay cả chút trách nhiệm này cũng không gánh vác nổi?”
Canh Nhị ở đằng sau chọt hắn, Truyền Sơn gãi đầu, nghĩ thầm ta chỉ là một đệ tử trên danh nghĩa, nhưng mà… Dương lão đầu đã nói vậy, hắn không nhận cũng khó tránh khỏi phụ lòng người khác, đành phải kiên trì nhận lấy, “Được rồi, nếu hai vị sư phụ đã tin đệ tử, vậy đệ tử liền đảm đương việc này vậy.”
“Coi tiểu tử ngươi nói kìa, cứ như thể bị thiệt thòi lắm ấy! Kẻ khác có nằm mơ cũng không nhận được chuyện tốt này, ngươi còn chối đây đẩy.” Dương lão nhi tức quá lấy phất trần quật hắn.
“Nghe xong rồi, những truyền thừa này đặt ở đó cũng chỉ là bụi bặm, sau này có thấy đệ tử phẩm tính tốt, không cần đi qua bên này, ngươi có thể nhận thẳng vào môn. Người, Ma, Yêu, Linh đều có thể nhận hết. Hậu Thổ Môn không có nhiều quy tắc phức tạp đâu, ngươi chỉ cần nhớ kỹ bốn câu ‘Đạo pháp không phân cao thấp, con người không phân thứ hạng, thất tình đều là tu, hỏi lòng không hổ thẹn’ là được rồi.”
“Vâng.” Truyền Sơn cảm thấy bản thân là đệ tử trên danh nghĩa, sau này chỉ sợ cũng không thể chỉ làm đệ tử trên danh nghĩa nữa.
“Chờ ngươi lần này xuất quan, ta và Bạch sư phụ của ngươi sẽ mang ngươi một lần nữa cúng tế trời đất, thăm viếng tiền nhân, chính thức thu ngươi vào Hậu Thổ Môn. Ngươi có bằng lòng hay không?”
Ánh mắt hung ác độc địa của Dương lão trừng hắn, nói rõ thái độ ngang ngược đe dọa ‘ngươi nếu dám không muốn, ta liền làm thịt ngươi’.
Truyền Sơn ngẫm lại trở thành đệ tử Hậu Thổ Môn cũng không quá thiệt thòi, hai vị sư phụ đối xử tốt với hắn cũng là thật lòng thật dạ, tuy hắn hồi báo lại cho Hậu Thổ Môn càng nhiều hơn nhưng tình cảm giữa người với người sao có thể phân chia rạch ròi?
Truyền Sơn cúi khom người làm lễ, “Đồ đệ La Truyền Sơn xin chào hai vị sư phụ.”
Dương lão nhi thỏa mãn gật đầu, thân thể già nua cùng cực kia dường như cũng hiện lên chút tinh thần như hồi quang phản chiếu, “Sau này Đắc Bảo làm chưởng môn, ngươi chính là đại trưởng lão. Ta và Bạch Đồng lui chức xong cũng không hỏi tới việc Hậu Thổ Môn nữa, trừ phi Hậu Thổ Môn gặp phải đại kiếp nạn diệt môn.”
“Vâng, đệ tử sẽ tận lực bảo vệ Hậu Thổ Môn.” Truyền Sơn đang nói lại ngừng, cẩn thận hỏi: “Sư phụ, vậy sau này ta cần thường xuyên ở Hậu Thổ Môn sao?”
Chỉ cần đừng bắt hắn ngày ngày ở lại Hậu Thổ Môn trấn thủ, hắn cũng không quan tâm mang cái danh trưởng lão đâu. Đương nhiên, Hậu Thổ Môn nếu có việc, hắn cũng sẽ không chối từ.
“Đại hội Thử Linh sau này ngươi muốn tham gia thì tham gia, nếu không muốn, sư phụ cũng không miễn cưỡng ngươi.” Dương lão nhi nhẹ giọng thở dài.
“Nếu có thể bắt kịp, ta sẽ tận lực tham gia.” Truyền Sơn thành khẩn nói.
Thầy trò mấy người vừa đi vừa nói, đã đi tới gần nơi sắp xếp để Truyền Sơn bế quan luyện khí.
Dương lão nhi đứng trên đỉnh triền núi ở hậu sơn, chỉ vào một khối đất trống, nói: “Ngươi nhìn thấy gì?”
Truyền Sơn chăm chú nhìn vào đó, “Cây cỏ?”
Dương lão nhi cười thần bí, “Ngươi cho là Hậu Thổ Môn chúng ta truyền thừa hơn bảy ngàn năm, cũng chỉ có một ngọn linh sơn, một dòng linh tuyền vậy sao?”
Truyền Sơn lần nữa nhìn về phía phiến đất trống trải, nhưng vẫn không thể nhìn ra được gì.
Canh Nhị chạy tới đó giẫm vài cái, chạy về nói với Truyền Sơn: “Là trận pháp, chắc là một phần của đại trận pháp hộ sơn. Bên trong có thế giới khác.”
Dương lão nhi cười ha hả, không giả vờ thần bí nữa, vung ống tay áo lên, bầu trời và mặt đất vốn trống trải bỗng xuất hiện vô số tầng thềm đá rộng lớn.
Thềm đá mọc dần lên trên, mọi người giương mắt từ từ dõi theo…
Linh khí tươi mát đậm đặc phả vào mặt đầu tiên. Tiếp đó, trước mắt mọi người hiện ra một bức tranh phong cảnh núi non trùng điệp nguy nga tráng lệ.
Dưới trời xanh mây trắng là tầng tầng lớp lớp núi non, núi cao trùng điệp có nham thạch trần trụi, thê lương bi tráng; có thông xanh um tùm, sức sống tràn đầy; có đá núi lởm chởm, thần bí khó lường; có dốc núi dựng ngược nguy hiểm, khí thế bức người; có dốc núi sừng sững trang nghiêm; còn có cả tuyết trắng phủ kín, xanh nối trắng ngút ngàn tầm mắt.
Trừ những thứ đó, còn có thể thấy nước sông quấn quanh núi non, hồ nước như bảo thạch, dòng suối trong suốt, thác nước trút xuống bắn lên những giọt nước như châu ngọc, trên bầu trời còn thường xẹt qua mấy con chim lạ cỡ lớn không biết giống gì; trong tai có thể nghe thấy tiếng hót uyển chuyển, mãnh thú gầm rú, côn trùng râm ran cùng với tiếng gió vi vu.
Đại điện tầng tầng lớp lớp khí thế hoành tráng, vững vàng trên dãy núi trung tâm cao nhất, các đỉnh núi trùng điệp khác cũng điểm xuyết với đủ loại kiểu dáng lầu gác đình đài tinh xảo kỳ diệu, giữa những khoảng núi là tầng tầng lớp lớp những căn nhà sàn, lầu gác như mộng như ảo.
Truyền Sơn còn nhìn thấy dưới chân núi có những linh điền rộng lớn được khai khẩn. Có điều những linh điền ấy hiện chưa trồng gì, chỉ lộ lớp đất đai màu mỡ đen tuyền.
“Đây mới là sơn môn Hậu Thổ Môn chân chính.” Dương lão nhi ưỡn thẳng sống lưng già nua, nói năng đầy vẻ kiêu ngạo.
Bạch Đồng yên lặng nhìn cảnh tượng khoáng đạt ấy, khi còn bé hắn cũng đã tới nơi đây tu luyện, nhưng sau này… thì không còn duyên nhìn thấy nữa.
“Đây mới là một cảnh tượng nên có của một môn phái xa xưa đã tích lũy gần vạn năm.” Canh Nhị lẩm bẩm nói.
Truyền Sơn lấy lại ánh mắt thán phục, nghĩ thầm các tiền bối của Hậu Thổ Môn đúng là biết giấu thật, không những ẩn dấu một bí cảnh gác Chân, thậm chí toàn bộ sơn môn đều cất giấu được.
Nếu trước đó hắn không nhận lời trở thành đệ tử chính thức của Hậu Thổ Môn thì chỉ sợ vĩnh viễn hắn cũng sẽ không biết trong Hậu Thổ Môn còn có một Hậu Thổ Môn chân chính như này.
Truyền Sơn nghĩ tới đây, chợt nói: “Thảo nào Hậu Thổ Môn nghèo như thế, sư phụ ngài dùng hết linh thạch vào đại trận pháp niêm phong núi rồi?”
Dương lão nhi có phần đắc ý, cũng có chút bi thương, “Ngươi nghĩ vì sao trong hai ngàn năm qua trừ ngươi ra ta chưa thu nhận bất luận đệ tử nào? Không chỉ là cơ duyên nhận đệ tử chưa tới mà điều quan trọng nhất là sau khi niêm phong sơn môn chân chính lại, linh khí trong Hậu Thổ Môn chỉ còn đủ cho ta và Đắc Bảo miễn cưỡng tu luyện thôi.”
“Vậy vì sao…”
“Bởi vì sư gia của ngươi khi ấy, tức sư phụ ta, nếu không niêm phong nơi này lại, linh khí trong đây sẽ dần xói mòn. Đây không chỉ là vấn đề của Hậu Thổ Môn chúng ta, chỉ cần là môn phái trên Hậu Thổ Tinh nào cũng có vấn đề này. Các loại tài liệu nơi đây chúng ta cũng không thể lấy, bởi vì điều đó sẽ càng làm tăng tốc độ xói mòn linh khí.”
“Thì ra là thế. Vậy hiện tại ngài mở lại nơi đây không sợ linh khí xói mòn nữa sao?”
“Đây là một việc khác ta muốn ngươi giúp ta.” Dương lão nhi giống như con cáo già, suy tính với cả đồ đệ của mình.
Truyền Sơn nhìn cái kiểu già mà còn làm ra vẻ trẻ của hắn ta, dở khóc dở cười nói: “Sư phụ, ngài cứ nói đi, chỉ cần là việc ta có thể làm được thì ta nhất định sẽ làm, thế còn không được sao?”
“Ta muốn ngươi khai thông ngọn linh sơn bí cảnh kia với Hậu Thổ Môn chúng ta, để linh khí hai nơi trao đổi cho nhau, sinh sôi không ngừng.”
“Sư phụ… ngài thật đúng là biết ăn chặn người ta.”
Dương lão nhi cũng không giận sự bất kính của đồ đệ, chỉ hỏi: “Có thể làm được không?”
Truyền Sơn nhìn về phía Canh Nhị, Canh Nhị nhăn nhó cái mặt bánh bao.
Dương lão nhi và Bạch Đồng cũng cùng nhìn về phía Canh Nhị, tuy họ không rõ Canh Nhị rốt cuộc có thể làm gì, nhưng thấy đồ đệ coi trọng y như vậy, hơn nữa bản thân y cũng cực kỳ thông thạo trận pháp, chắc hẳn phương pháp giải quyết ở ngay trên người y.
Canh Nhị hơi sợ lùi về sau một bước, trốn phía sau Truyền Sơn, chỉ ló ra một phần ba khuôn mặt, nhỏ giọng nói: “Linh sơn bí cảnh chỉ dùng cho Hậu Thổ Tinh khôi phục nguyên khí, không có khả năng chỉ cung cấp cho Hậu Thổ Môn. Chỉ là…”
“Chỉ là sao?” Dương lão nhi tới gần một bước.
“Chỉ là nếu Hậu Thổ Môn muốn chia một phần, cũng không phải là không thể được.”
Dương lão nhi thở dài một hơi, “Ta vốn không có ý chiếm toàn bộ linh khí của Hậu Thổ Tinh, đó là việc kẻ ngốc mới làm. Ta chỉ muốn tạo hoàn cảnh an toàn cho đệ tử tương lai của Hậu Thổ Môn an tâm tu luyện. Vấn đề hiện giờ của Hậu Thổ Môn là, nơi tu luyện thì có, nhưng chỉ cần mở ra sẽ làm linh khí xói mòn.”
“Đó là Hậu Thổ Tinh đang điều động linh khí tẩm bổ hạt nhân, tránh việc tiến vào thời kỳ suy yếu quá nhanh.” Canh Nhị nhỏ giọng nói thầm.
“Lão nhi hiểu, Hậu Thổ Môn và Hậu Thổ Tinh cùng tồn vong, nếu Hậu Thổ Tinh không còn, vậy chẳng cần nghĩ suy gì nữa.”
Canh Nhị ngẩng đầu nhìn Truyền Sơn.
Truyền Sơn nhìn ra ý của y, lên tiếng: “Ta tin hai vị sư phụ.”
“Ta và Truyền Sơn có thể cùng giúp khơi thông linh sơn bí cảnh và Hậu Thổ Môn, nhưng quy tắc thiên địa không thể phá bỏ, nếu tương lai các ngươi chỉ lấy mà không trả, một mực lợi dụng linh khí tu luyện, không biết chăm sóc hành tinh này thì tất nhiên sẽ bị quy tắc cắn trả, chẳng hạn không thể phi thăng các kiểu.”
Dương lão nhi nghiêm nghị nói: “Ngươi yên tâm, những gì Hậu Thổ Môn có được, sau này chắc chắn có một nửa dùng để tẩm bổ lại Hậu Thổ Tinh. Dương Quang Minh ta có thể đứng đây thề, sau này trên dưới Hậu Thổ Môn, chắc chắn lấy việc hồi phục sức sống cho Hậu Thổ Tinh làm nhiệm vụ, lấy việc bảo vệ Hậu Thổ Tinh làm chức trách.”
Dương lão nhi vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên liên tiếp giáng xuống chín tia sét.
Tiếng sấm sét điếc tai trong ánh chớp nhoang nhoáng đánh vào Hậu Thổ Môn.
Đám người Dương lão nhi đều giật nảy mình.
Canh Nhị thường nhát gan lại là người ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn xong liền giật mình.
Chín tia sét nối nhau đã kinh động tới những tu giả không chịu rời đi ngoài cửa Hậu Thổ Môn, cũng kinh động tới chúng tu ra sức ở lại trước bí cảnh linh sơn.
Các vị đại năng của Hậu Thổ Tinh ào ào bay lên trời, nhìn về phía Hậu Thổ Môn mà sửng sốt không thôi.
Đào Hoa cũng nghe thấy tiếng sấm, thấy tia sét, thế nhưng hắn căn bản không để ý, mang danh nghĩa tìm kiếm Vân Tranh Nhân nhưng chỉ bận đi khắp nơi đùa dai tác quái.
Kỷ 14 phải đi theo hắn, trông coi hắn sát sao, miễn cho hắn lại tùy tiện rước lấy một vài kẻ địch khó chơi.
Dương Đắc Bảo ở tiền điện dạy Hắc Cổ xử lý một vài việc vặt trong môn nghe thấy tiếng sấm, cấp tốc kéo Hắc Cổ tới bên cạnh, liên tiếp ném ba tấm bùa hộ mệnh lên người hắn.
Hắc Cổ cảm động không ngớt. Có sư phụ thương, thật là tốt!
“Ngươi đứng ở đây đừng nhúc nhích, ta ra ngoài xem.” Dương Đắc Bảo lo cho môn phái, chạy vội ra ngoài.
Hắc Cổ quát to một tiếng, “Sư phụ, con cũng đi nữa!” lập tức đi theo sau.
Dương lão nhi và Bạch Đồng lơ lửng giữa không trung kiểm tra Hậu Thổ Môn, phát hiện chín tia sét giáng xuống kia cũng không làm tổn thương chút nào tới Hậu Thổ Môn. Nhưng rõ ràng họ thấy tia sét đánh vào trong Hậu Thổ Môn mà nhỉ.
Đây là chuyện gì vậy?
Canh Nhị bên dưới chân thấp chân cao kề tai Truyền Sơn nói nhỏ, “Đó là giới chủ nơi đây đánh xuống khế ước thủ hộ. Có một tiểu bại hoại trói cứng Hậu Thổ Môn các ngươi lên chiến thuyền của nó rồi.”
“Gì mà Hậu Thổ Môn các ngươi, ngươi là bầu bạn của ta, cũng là một nửa người Hậu Thổ Môn.”
Canh Nhị rầu, “Vai vế này phải tính thế nào đây, loạn ghê.”
Truyền Sơn búng trán y, “Tính sao thì cứ tính thôi. Nhị à, trói này có lợi không?”
“Coi như lợi nhiều hại ít đi. Trở thành người bảo vệ cho một hành tinh, chắc chắn đã lọt vào mắt xanh của giới chủ, sau này chỉ cần Hậu Thổ Tinh không chết thì Hậu Thổ Môn cũng sẽ không biến mất.”
“Tốt thế hả?” Dương lão nhi thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Canh Nhị.
Canh Nhị sợ ngửa người về sau, Truyền Sơn ở đằng sau chống cho y.
“Cũng, cũng không chỉ có lợi, nếu có ai phá bỏ lời thề, không làm được việc người bảo vệ nên làm, ngược lại gây bất lợi cho Hậu Thổ Tinh thì hình phạt chờ đợi hắn chắc chắn là nghiêm phạt đau đớn nhất. Hơn nữa người bảo vệ phải tuân thủ quy tắc của người bảo vệ, sau này ngươi sẽ biết.”
“Nên thôi nên thôi.” Dương lão nhi vui vẻ vô cùng, không ngờ sắp tới thời khắc cuối cùng của đời người mà còn có chuyện tốt như vậy rớt xuống đầu hắn, dù trở thành người bảo vệ có nhiều ràng buộc, đó cũng là một loại vinh quang trời ban.
“Mặt khác, linh sơn bí cảnh kia cũng không cần chúng ta mất công khơi thông với Hậu Thổ Môn, hiện tại hai nơi đã nối liền với nhau rồi.” Canh Nhị bổ sung thêm.
Dương lão nhi nhắm mắt cảm nhận, quả nhiên, chỉ chốc lát sau hắn ta đã cảm nhận được sự thay đổi linh khí của Hậu Thổ Môn.
“Bùm bụp!” Dương lão nhi quỳ bụp xuống mặt đất.
Truyền Sơn, Canh Nhị lại càng hoảng sợ.
Bạch Đồng đi tới bên cạnh Dương lão nhi, không chút do dự gập đầu gối.
Truyền Sơn cười khổ một tiếng, quỳ xuống theo hai lão ở đằng sau.
Canh Nhị khổ não một hồi, cũng quỳ gối bên cạnh Truyền Sơn. Quên đi, để tên kia đắc ý một hồi đi.
Dương Đắc Bảo và Hắc Cổ chạy tới không rõ nguyên do, thấy hai vị lão tổ đều quỳ gối mặt hướng phía đông thì cũng bất chấp sửng sốt khi nhìn thấy sơn môn chân chính của Hậu Thổ Môn, cùng nhanh chóng quỳ xuống bên cạnh Truyền Sơn.
Không có ai nói chuyện, chỉ lặng yên quỳ gối.
So với sự trang trọng của những người khác, Truyền Sơn và Canh Nhị thì không thành kính như thế, hai người đang giao lưu trong thần thức.
“Lần này Dương sư phụ độ kiếp sẽ có nguy hiểm sao?”
“Nếu nguy hiểm mà ngươi nói tới là hồn phi phách tán thì không có.” Canh Nhị nhớ lại một cảnh tượng nào đó y thấy một năm trước, đáp lại.
“Ta vẫn ở lại đi. Sư phụ của mình độ kiếp, là đồ đệ cũng không thể ở bên canh giữ, nói kiểu gì cũng là bất hiếu.” Truyền Sơn vốn không tin kỳ hạn hai năm mà Dương lão nhi nói, nhìn cái vẻ già yếu tới cực điểm của Dương lão nhi, còn có thể chống chọi được hai tháng đã là tốt lắm rồi.
“Ngươi ở lại cũng vô dụng. Dương lão cũng không hy vọng ngươi ở lại, tu vi hiện tại của ngươi vẫn không thích hợp để nhìn các lão tổ độ kiếp, điều ấy chẳng có ích lợi gì với ngươi cả, cho dù có lợi cũng là nóng vội hấp tấp.”
“Vậy ta vẫn phải tận lực chuẩn bị một vài pháp bảo độ kiếp cho Dương sư phụ mới được. Đúng rồi, Nhị à, hiện tại ngươi có thể xuyên qua ta cảm giác được tình cảnh của người nhà ta không? Họ có an toàn không?”
“Có cần chính xác không?”
Truyền Sơn gật đầu.
Canh Nhị thấy chung quanh không có ai để ý tới họ, lặng lẽ gần kề Truyền Sơn, bắt lấy một tay của hắn, gập một ngón tay lại rồi đưa vào miệng ─── cắn.
Truyền Sơn cảm giác Nhị rùa nhà hắn đã hít một ngụm máu của hắn.
Canh Nhị buông tay hắn ra, chép miệng một cái.
Truyền Sơn cười, hỏi y: “Mùi vị thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Vậy…”
“Ta chỉ biết họ đều còn sống, nhưng có người rất yếu.”
Truyền Sơn nghe vậy nắm chặt hai tay. Hắn muốn về nhanh, không thể chậm trễ thêm nữa!
Mãi lâu sau, Dương lão nhi cuối cùng cũng đứng dậy, thứ nhì là Bạch Đồng, tiếp đó những người khác mới dám đứng lên theo.
“Ta hiểu trong lòng các ngươi có nghi vấn, nhưng lúc này không phải lúc nói chuyện. Đợi Truyền Sơn xuất quan rồi, ta sẽ bàn giao hết cho các người.”
“Vâng.” Mọi người đáp lời.
Đợi Dương Đắc Bảo mang theo Hắc Cổ đi rồi, Dương lão nhi nói với ba người: “Ta hiểu trách nhiệm của người bảo vệ.”
Nói tới đây, hắn không nói tiếp mà quay sang bảo Truyền Sơn: “Đợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi tiến vào sơn môn chân chính, ngoài ra, ta còn có một số việc phải nói cho ngươi, chúng ta phải nắm bắt thời gian.”
“Vâng.”
Bốn người bay vào sơn môn Hậu Thổ Môn chân chính theo từng tầng thềm đá.
Dương lão nhi vừa bay vừa nói: “Sau này nơi đây sẽ trở thành nội môn, còn ngoài kia sẽ trở thành ngoại môn. Chỉ có đệ tử chân truyền mới được dẫn vào nội môn tu luyện, không phải khách quan trọng cũng không được nhận vào nội môn. Ta sẽ giao cho ngươi tư cách tiến vào nội môn, tư cách tương đồng với chưởng môn, nói cách khác, bất kỳ nơi nào của Hậu Thổ Môn ngươi đều có thể ra vào được.”
“Canh Nhị và ta cũng có tư cách như nhau sao?” Truyền Sơn hỏi. Hắn không muốn bạn lữ của mình bị thiệt thòi, càng không muốn nơi mình có thể tới mà bầu bạn của hắn lại không thể.
Dương lão nhi sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới vấn đề này, nhưng hắn cũng nhanh chóng mỉm cười, “Ngươi ấy à! Cũng chỉ có ngươi lắm chuyện, Canh Nhị lại không phải người Hậu Thổ Môn ta.”
Canh Nhị muốn từ chối, bày tỏ mình không có ý đó.
Thế nhưng Truyền Sơn lại cướp lời y: “Y là bầu bạn song tu của ta, hễ nơi nào ta có thể tới, y tất nhiên có thể tới, bằng không ta cũng không thèm đi.”
Canh Nhị cho rằng Dương lão nhi nghe xong câu đó sẽ giận, vội vã kéo góc áo Truyền Sơn, tuy y rất vui vì Truyền Sơn không xa cách với y, nhưng có đôi khi giữa bầu bạn với nhau không phải chuyện gì cũng đều có thể nói cho đối phương biết.
Nào ngờ Dương lão nhi cười ha ha một tiếng, vậy mà nói: “Hay lắm! Qủa nhiên không hổ là đệ tử chân truyền của Hậu Thổ Môn ta, có phong cách của tổ sư gia. Năm đó tổ sư gia của ta cũng nói tương tự, hắn nói nếu ngay cả đạo lữ song tu của hắn cũng không tin tưởng được, vậy thì hắn còn có thể tin được ai? Có thể làm ai tin hắn đây? Tốt! Ta cho phép, sau này hễ là nơi Truyền Sơn ngươi có thể đi thì Canh Nhị cũng có thể tới.”
Truyền Sơn vừa định cảm ơn, chợt nghe Dương lão nhi đột nhiên bổ sung thêm một câu: “Nhưng nếu ngươi đổi đạo lữ song tu khác thì hứa hẹn này coi như chưa có.”
“… Sư phụ, ngài yên tâm, dù đạo lữ song tu của ngài có đổi người thì của ta cũng sẽ không đổi.” Truyền Sơn lý sự.
Canh Nhị ngây ngô ở đằng sau nghiêm túc cam kết: “Ta cũng sẽ không đổi.”
Dương lão nhi cười ha ha, Bạch Đồng cũng nhếch môi.
Truyền Sơn ôm chầm lấy Canh Nhị, thưởng cho y một đĩa thịt thằn lằn do hắn tự tay quay, Canh Nhị ăn sướng miệng, đến cả bị sờ mó cũng không phát hiện.
Dương lão nhi tằng hắng một tiếng.
Truyền Sơn tiếc rẻ bỏ tay khỏi eo Canh Nhị. Thôi vậy, trước mặt người già vẫn nên biết ý biết tứ một chút.
“Nhìn thấy chưa? Ngọn núi có đỉnh đọng tuyết kia chính là ngọn núi luyện khí của Hậu Thổ Môn, sau này ngươi ở đây bế quan, những tài liệu bên ngoài đưa tới mấy ngày nay cũng đều được ta đặt ở đó rồi.”
Truyền Sơn giương mắt nhìn về phía ngọn núi kia.
“Chờ ngươi xuất quan rồi, chúng ta sẽ ở trong đại điện trên ngọn núi chính giữa kia chính thức nhận ngươi và Hắc Cổ vào môn. Nơi ấy không giống bên ngoài không có cái gì, chờ ngươi vào rồi ngươi sẽ biết Hậu Thổ Môn chúng ta cũng không thua kém những môn phái khác.”
Dương lão nhi như một ông già chân chính, dặn dò bàn giao luôn miệng với hậu bối các kiểu việc vặt, Truyền Son lắng nghe, hắn luôn có cảm giác Dương lão nhi đang bàn giao hậu sự.
Ngay lúc Canh Nhị muốn đi theo Truyền Sơn và Dương lão nhi đi về phía ngọn núi luyện khí thì bị Bạch Đồng níu lại.
“Chờ đã, ta có một số việc muốn hỏi ngươi, liên quan tới chuyện độ kiếp của Quang Minh, hy vọng ngươi nói thật.”
—-
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã tới hôm trước ngày bí cảnh được mở ra.
Lúc này, trong một sơn cốc ở nội môn Hậu Thổ Môn.
Hai vị lão tổ Dương, Bạch, Dương Đắc Bảo mang theo Hắc Cổ, cùng bốn người Truyền Sơn đều có mặt tại đây.
“Ngày mai chính là ngày bí cảnh mở ra, ngươi thực sự không vào dạo một vòng?” Dương lão nhi cười hỏi đồ đệ. Nếu không phải đã xác định trước đó Truyền Sơn vẫn không có thời gian vào bí cảnh, hắn thực sự đã cho rằng Truyền Sơn đã kiếm được đủ báu vật trong đó rồi.
Truyền Sơn lắc đầu, “Đúng rồi, sư phụ, chuyện Vân gia đã điều tra thế nào rồi?”
“Họ không gây nên được sóng gió gì đâu. Vân Tranh Nhân ở lại, chẳng qua là muốn tìm cơ hội tiến vào bí cảnh và muốn đạt được phương pháp phối chế Hậu Thổ Sa. Trần Vong là một kẻ thông minh, sẽ không vì Vân Tranh Nhân mà hủy đi căn cứ của mình ở Hậu Thổ Tinh đâu. Dù họ thực sự hợp tác làm nên chuyện gì cũng không cần lo, tất cả mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào họ đấy.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là ta yên tâm.”
Dương lão nhi cười, “Ngươi ấy à, tuổi không lớn lắm nhưng mà lại lo lắm chuyện. Những việc vặt ấy ngươi không cần lo, bằng không cần sư môn trưởng bối để làm gì?”
Truyền Sơn cười khúc khích.
“Ta thật muốn hỏi tiểu tử ngươi, ngươi rốt cuộc nghĩ kiểu gì mà ra được dùng nước bọt của loài rắn mối sa mạc để thay cho phân và nước tiểu của tộc Một Mắt?” Dương lão nhi thật rất hiếu kỳ.
Những người khác cũng thật tò mò, cùng nhìn về phía Truyền Sơn, Canh Nhị thì hơi ưỡn ngực.
Truyền Sơn vừa vặn thấy động tác nhỏ này của Nhị rùa nhà hắn, không khỏi cười phì, nói: “Hế! Lần này các ngươi phải cảm ơn vị tham ăn này nhà chúng ta. Nếu không phải có y, ta vĩnh viễn cũng không nghĩ ra việc lấy nước bọt của loài rắn mối sa mạc.”
“Hửm? Tức là sao?” Mọi người hứng thú.
Canh Nhị đỏ bừng mặt, mở to hai mắt đợi mọi người khen ngợi.
“Bởi vì nghe nói rắn mối ăn ngon, trước đó ta nhìn thấy rắn mối trong sa mạc nên đã giữ lại, trước khi bế quan thì cho Canh Nhị một đĩa, kết quả lúc ta tìm kiểu gì cũng không thể tìm ra được vật thay thế thì tên này thuận miệng nói một câu: Rắn mối sa mạc và tộc Một Mắt tuy sống khác nhau, nhưng tính chất cơ thể rất giống nhau. Thế là ta liền trị bừa, bảo y tìm một con rắn mối tới. Sau đó nhiều lần kiểm nghiệm, phát hiện nước bọt của loài rắn mối này hoàn toàn có thể thay phân và nước tiểu của tộc Một Mắt, thậm chí còn tốt hơn.”
Mọi người lại cùng nhìn về phía Canh Nhị.
Dương lão nhi còn đưa tay xoa đầu Canh Nhị khen: “Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi hữu dụng hơn Truyền Sơn, đúng là thế thật.”
Truyền Sơn tỏ vẻ không ghen tị, khen Nhị rùa nhà hắn chính là khen hắn, vợ có khả năng đối với hắn không phải áp lực mà là động lực, hắn sẽ càng cố gắng hơn nữa!
Đào Hoa cũng không ghen ghét, hắn cảm thấy loại chuyện nhỏ này chẳng đáng phải khen, nếu hắn muốn, xương khô ca ca căn bản không cần tìm vật thay thế, họ muốn bao nhiêu phân và nước tiểu của tộc Một Mắt là có bấy nhiêu ngay.
Canh Nhị gãi mặt, muốn cười lại phải kiềm chế, nhịn đến nỗi khóe miệng sắp cứng ngắc. Truyền Sơn thấy y như vậy, nhịn không được túm lại vồ vập một phen, Canh Nhị bị hắn xoa nắn kêu oai oái.
Mọi người cùng nhau cười to, ngay cả Bạch Đồng cũng nhếch khóe môi. Đáng tiếc, những đứa trẻ biết cười đùa nhốn nháo này phải đi, sau này Hậu Thổ Môn chắc sẽ lại khôi phục sự vắng vẻ trước kia. Tuy nói sau này chắc chắn sẽ nhận thêm mấy đệ tử, nhưng cũng không phải nói nhận liền nhận được.
Một phen cười đùa qua, Dương lão nhi phất tay một cái, nói: “Đi thôi, đừng chậm trễ nữa. Bên này ngươi không cần lo lắng, nếu không cần thiết, ngươi cũng không cần trở về gấp. Nếu có vấn đề, tự nhiên sẽ cho ngươi biết.”
Truyền Sơn cũng không lo, hắn đã để lại một giọt máu của hắn trong bí cảnh gác Chân của Hậu Thổ Môn, nếu ở đây có vấn đề là có thể xuyên qua giọt máu tươi ấy biết được chuyện.
Dương lão nhi vốn đang lo Lam tinh và Hậu Thổ Tinh cách nhau quá xa, tu vi của Truyền Sơn sẽ làm hắn không thể cảm ứng được sự thay đổi của giọt tinh huyết, nhưng khi hắn biết được bất kể khoảng cách xa xôi cỡ nào, Canh Nhị đều có thể xuyên qua Truyền Sơn, phát hiện an nguy của người thân có liên quan tới Truyền Sơn, như vậy Hậu Thổ Môn – nơi có một giọt máu ấy tự nhiên cũng không phải chuyện nói giỡn chơi.
Hơn nữa mấy đứa nhỏ này còn thu gom được gần đủ tài liệu để bày truyền tống trận giữa các siêu hành tinh, vậy thì họ có thể bày một truyền tống trận siêu hành tinh ở bên Lam tinh, sau này hai nơi lui tới cũng không còn là chuyện khó khăn trắc trở nữa. Ừm, chỉ là mỗi lần khởi động truyền tống trận sẽ phải tiêu hao rất nhiều linh thạch thôi.
“Chờ đến khi truyền tống trận bên kia bố trí xong, thông báo cho ta một tiếng, nói không chừng sư phụ sẽ qua bên đó dạo chơi chút.”
“Được.” Truyền Sơn gật mạnh đầu.
Canh Nhị bắt đầu tiến lên hiệu chỉnh tọa độ chuyên chở. Việc này rất quan trọng, bởi vì một khi sai tọa độ, họ sẽ không biết bị chở đến nơi nào, thậm chí có khả năng lạc lối trong dòng chảy thời gian và không gian. Mà hiện này, người biết tọa độ chính xác của Lam tinh chỉ có một mình Canh Nhị.
Dương Đắc Bảo cũng đi lên trước, dựa theo phương hướng tương ứng khảm từng viên linh thạch thượng phẩm vào trong truyền tống trận siêu hệ hành tinh. Bởi Lam tinh không thuộc cùng hệ hành tinh với họ, thực sự rất xa xôi, theo tính toán của Canh Nhị, vì lý do an toàn, họ chuẩn bị sáu trăm viên linh thạch thượng phẩm.
Dương Đắc Bảo đang thầm xót của, 600 viên linh thạch thượng phẩm truyền tống một lần! Không hổ là truyền tống trận siêu hệ hành tinh, môn phái và Tán tu bình thường có ai đảm nhận được tiêu phí lớn như vậy? Đây cũng không phải vấn đề có bỏ ra hay không, đổi lại là một năm trước, không, một tháng trước… Đánh chết hắn sợ rằng cũng chẳng đào đâu ra được khoản linh thạch lớn vậy.
Dương lão nhi cũng thấy nhức nhối khi nhìn những viên linh thạch đó, “Không ngờ lão nhi ta cũng có ngày lãng phí như vậy, nếu không phải các ngươi vội về ngay, ta nhất định sẽ để các ngươi quay về bằng các truyền tống trận cỡ nhỏ hơn, chậm chút cũng được, như vậy không chỉ tuyệt đối không cần tốn nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy, các ngươi còn có thể đi khắp nơi thăm thú.”
“Sư phụ, linh thạch ta có thể tự bỏ.” Truyền Sơn cười.
Dương lão nhi ‘hừ’ một tiếng, vung ống tay áo lên, “Ta đây là đang xót của của ta. Biến đi biến đi, đừng ở lại chướng mắt ta.”
Mọi người đều là tu giả tu thân tu tâm, sinh mệnh cũng dài, cũng không có nhiều buồn rầu lúc chia tay cho lắm, những chuyện cần bàn giao, dặn dò đã nói rõ trước đó rồi, chờ Lam tinh truyền tống trận bố trí xong, sau này muốn gặp mặt cũng chỉ là chuyện tốn hao chút linh thạch thôi.
Thế là đợi Dương Đắc Bảo tỏ ý truyền tống trận có thể dùng rồi, Truyền Sơn khom người hành lễ với hai vị Dương, Bạch, phất tay một cái với Dương Đắc Bảo và Hắc Cổ, không nói thêm gì nữa, xoay người rồi cùng đám ba người Canh Nhị tiến vào truyền tống trận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]