Nơi có Canh Nhị vĩnh viễn đều có đồ ăn.
Nhờ Truyền Sơn thầm ra hiệu, Canh Nhị đau lòng lấy ra từng miếng thịt cá và các loại bánh ngọt hoa quả đặc sản của Huyết Hồn Hải.
Bạch Đồng thấy vậy, khóe miệng cũng phải co giật mấy cái.
Còn Đào Hoa thì rất vui, thấy đồ hắn thích ăn là nhào tới. Bị Canh Nhị tát một phát lên mặt.
Đào Hoa tức quá lăn tới đánh Canh Nhị.
Truyền Sơn tiến lên một phát đá văng Đào Hoa, xách Canh Nhị tới ngồi trước mặt hắn.
Đào Hoa nhăn nhó chạy tới trước mặt Kỷ 14 khóc lóc kể lể, Kỷ 14 đưa tay sờ đầu hắn. Đào Hoa dại ra, ngượng ngùng chớp mắt với Kỷ 14. Kỷ 14 bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống.
“Bích La quả? Nấm Thiên Châm? Xích Huyết Oa? Đây, đây là heo Vân Cẩm trong truyền thuyết?” Dương Quang Minh là người biết hàng, vừa thấy thứ Canh Nhị lấy ra là bắt đầu cười, cười đến nỗi sau đó không ngậm miệng lại được.
“Đây là… lôi thú?! Đừng, đừng lấy ra hết, một miếng thịt là đủ rồi, lãng phí lắm. Đồ đệ à, những phần không thể ăn trên thân Lôi thú ngươi có giữ lại không? Có à? Thế lát nữa nhớ lấy ra hiếu kính sư phụ nhé, ha hả! Đắc Bảo, mau, ngươi mang hũ rượu Khổ Căn kia ra, rồi bày hết đồ ăn chúng ta đã chuẩn bị làm tiệc đón tiếp nữa. Chúng ta không đợi buổi tối, giờ bày tiệc luôn! Hôm nay Hậu Thổ Môn chúng tay phải say sưa một bữa.”
“Được! Sư huynh.” Dương Đắc Bảo cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-luong-tieu-suu-hon-the-ky-he-liet/2704478/quyen-9-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.