Chương trước
Chương sau
“Gì cơ?”

“Ngươi nói cái gì?” Truyền Sơn cười nhạt.

“Đáng ghét mà! Sao ngươi có thể đòi đồ của người ta, đó là người ta vất vả lắm mới cướp được, dựa vào cái gì… Được rồi, được rồi. Xem như ngươi giỏi, cho ngươi cho ngươi!” Đào Hoa mắt thấy quả đấm trên đầu mình, bĩu môi tiếc rẻ lấy Liên hoa bảo tọa tinh xảo ra ném cho Truyền Sơn.

Truyền Sơn cầm Liên hoa bảo tọa chỉ cỡ nắm tay trẻ con kiểm tra kỹ càng, một lát sau còn chia một sợi tơ tinh thần ra chui vào trong thăm dò.

Thấy một sợi tơ tinh thần sót lại ở bên trong Liên hoa bảo tọa, Truyền Sơn phóng ra ngọn lửa Tiểu Lam đốt sạch không hề do dự.

Sợi tơ tinh thần sót lại hét thảm một tiếng hóa thành hư vô.

Truyền Sơn nhìn tới nhìn lui, không thấy Liên hoa bảo tọa này có gì hiếm lạ, chỉ là một pháp bảo kiểu phi hành bậc trung, pháp bảo như vậy chỉ cần có tài liệu, hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể làm ra được.

“Ngươi xem, căn bản không phải thứ gì tốt, người ta chỉ thấy ngứa mắt đôi song bào thai kia nên mới cướp Liên hoa bảo tọa thôi. Nếu ngươi không cần thì trả lại cho người ta đi.”

Nếu Truyền Sơn không biết Đào Hoa này tới từ đâu, có lẽ hắn đã trả Liên hoa bảo tọa lại cho người ta rồi. Nhưng bởi vì hắn biết Đào Hoa này có khả năng thân phận không bình thường nên hắn mới cảm thấy hứng thú với loại pháp bảo phi hành bậc trung này. Đào Hoa càng nói thứ ấy không có gì đâu, hắn lại càng muốn xem thứ này như thế nào.

Nhìn nhìn, Truyền Sơn thầm khẽ động, không phân tích công năng đặc biệt gì của pháp bảo nữa, mà bắt đầu tìm kiếm nguyên vật liệu làm thành Liên hoa bảo tọa này.

Nhìn từ tầng rìa ngoài cánh hoa vào trong, cuối cùng, thời giờ không phụ lòng người, Truyền Sơn đã tìm thấy chỗ đặc biệt của Liên hoa bảo tọa này.

Đó là nguyên vật liệu làm thành nhụy sen.

Lúc bắt đầu tra xét, hắn cho rằng tài liệu nhụy sen và cánh hoa như nhau, nhụy sen này bề ngoài cũng đúng là như cánh hoa. Nhưng hắn tiếp tục kiểm tra kỹ càng, hơn nữa hắn có tính nhạy cảm với nguyên tố và thể chất đặc biệt, thế là hắn phát giác ra một điểm không tự nhiên như vậy.

Có phần không tự nhiên ấy, hắn có thể tập trung mục tiêu. Khi hắn đặt toàn bộ tinh thần lên nhụy hoa, thân thể hắn phát ra tiếng hô vui mừng với tinh thần hắn.

Thân thể hắn đang cần loại nguyên vật liệu này.

Một khi xác định, Truyền Sơn nhanh gọn mở một pháp bảo đang yên đang lành ra. Đây là bản lĩnh đặc biệt của Khí tu, dù là Khí tu, cũng phải là Khí tu cấp cao tinh thông các tri thức đối với Luyện khí, tài liệu, trận pháp mới có thể làm được. Tu giả khác bất kể ngươi tu vi cao tới đâu, ngươi vẫn phá hỏng pháp bảo, muốn chia tách một pháp bảo hoàn chỉnh vả lại công năng hoàn hảo, còn không được làm hỏng kết cấu nguyên bản và tài liệu thì đó căn bản là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Truyền Sơn chia tách Liên hoa bảo tọa ra, phần nhụy sen ném cho Canh Nhị, phần còn lại ném cho Đào Hoa.

“Trả lại cho ngươi, thêm nhụy sen vào là dùng được. Nếu ngươi không biết làm, ta có thể giúp ngươi làm miễn phí một cái lấp vào.”

Đào Hoa nâng Liên hoa bảo tọa không có nhụy sen, sắc mặt xấu xí tới mức có thể cạo xuống một tầng thạch tín.

Canh Nhị tay cầm nhụy sen thưởng thức một hồi, còn nhét vào miệng cắn thử. Trên mặt lộ nét cười hài lòng, đúng rồi, chính là thứ kia.

Truyền Sơn còn rất là bất đắc dĩ nói với Đào Hoa: “Nếu ngươi đưa Liên hoa bảo tọa này sớm cho ta xem, chờ ta gỡ nhụy sen ban đầu xuống đổi cho nó một bề ngoài tương tự, cũng không đến nỗi để người ta đuổi tới cửa còn chiếm một chữ ‘lý’. Được rồi, tu bổ cho tốt lại đi, lần sau thấy người nhà họ Vân thì nhớ trả lại cho người ta.”

“…. Áu!” Đào Hoa hung bạo, nhảy qua muốn cướp nhụy sen trong tay Canh Nhị, “Đây là thứ người ta phát hiện ra, đây là thứ của người ta! Các ngươi không thể vô sỉ như thế!”

Canh Nhị cấp tốc trốn phía sau Truyền Sơn, cấp tốc nhét nhụy sen vào ngực mình, còn vỗ hai cái.

Đào Hoa vươn móng vuốt lên mặt Canh Nhị.

Truyền Sơn run tay, lưỡi dao sắc bén để ở dưới cổ Đào Hoa, khuôn mặt nam nhi cương trực công chính hung ác: “Chớ chọc ta! Cút qua một bên.”

Đào Hoa run rẩy, ưỡn thắt lưng muốn hét to, bị Kỷ 14 từ phía sau kéo ra.

“Ngươi ngu à? Không thấy sát khí trên người hắn còn chưa tan sao?” Kỷ 14 cảnh cáo Đào Hoa.

Đào Hoa bĩu môi, Ma tu quả nhiên chẳng có kẻ nào tốt! Con rùa ngu ngốc, lại để Ma tu hấp thu trái tim vẩn đục, sớm muộn cũng có ngày chịu khổ. Nhưng thế cũng đáng đời, tới lúc đó ta sẽ nhìn người khóc lóc thế nào.

Kỷ 14 buông Đào Hoa ra, đi về phía Canh Nhị, hắn muốn hỏi xem nhụy sen được họ coi trọng như vậy rốt cuộc là bảo bối gì.

“Đồ đệ a ───!”

Dương Quang Minh cười tươi lên, khuôn mặt già nua như nở hoa, từ xa đã mở choàng hai tay lao thẳng tới đồ đệ bảo bối mình đã lo nghĩ một năm trời.

Truyền Sơn muốn tránh cũng không tránh được, hắn còn cách Dương Quang Minh một khoảng không ngắn, đương nhiên hắn cũng không phải hoàn toàn không giải quyết được vấn đề bị nhào tới ôm này, chỉ là hắn nghĩ không cần thiết thôi. Hắn tôn kính lão già này, nhưng cũng không hy vọng để đối phương hoàn toàn nhìn thấu nội tình của hắn.

“Đồ đệ, hình như ngươi cường tráng hơn một năm trước nhiều.” Dương Quang Minh xoa bóp sờ nắn khắp nơi.

Da mặt Truyền Sơn giần giật, đây coi như hắn bị sờ mó?

“Còn đen hơn trước nữa, cảnh giới tròn Ngưng Khí, ừm, tàm tạm. Ơ? Thân thể của ngươi…!” Dương Quang Minh phát giác có vấn đề.

Canh Nhị cẩn thận dịch tới bên người Truyền Sơn, Truyền Sơn che giấu rất khá biến hóa bản thân, nếu không phải y từng tham dự vào quá trình rèn luyện cải tạo thân thể của người này, không trải qua thời gian dài tiếp xúc hắn thì cũng không thể đơn giản phát hiện ra thân thể hắn có gì khác với nhân loại bình thường.

Dương Quang Minh có thể nhìn ra được sao?

Truyền Sơn cũng đang chờ đợi.

“Thân thể của ngươi lành lặn rồi à? Ồ, sư phụ ta có thể cảm giác sự khác lạ của thân thể ngươi hiện tại, nhưng lại không nhìn ra được nó khác lạ như thế nào. Tiểu tử ngươi được lắm!” Dương Quang Minh sửng sốt một hồi, bỗng nhiên đắc ý ngửa mặt lên trời cười to: “Oa ha ha, sư phụ giỏi sư phụ tuyệt, đồ đệ dạy ra càng tuyệt! Các ngươi cứ chờ đó cho lão phu, xem đồ đệ lão phu giáo huấn đồ đệ các ngươi thế nào. Oa ha ha!”

Canh Nhị và Truyền Sơn đồng thời mỉm cười. Ngay cả Dương lão đầu lão yêu quái ngàn năm Độ Kiếp Kỳ cũng không nhìn ra được thân thể hắn có gì khác lạ, tin chắc những người khác càng không nhìn ra được.

Bạch Đồng vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Truyền Sơn, mang theo ánh mắt vui mừng khen ngợi quan sát hắn một phen, “Tốt, hoàn chỉnh đi ra ngoài, không tồi.”

Truyền Sơn thấy Bạch Đồng, trong đầu xuất hiện ý nghĩ muốn hỏi hắn rốt cuộc giải thoát được bao nhiêu linh hồn.

Kết quả Bạch Đồng như biết hắn đang nghĩ gì, lập tức nói: “Đừng hỏi ta chuyện giải thoát linh hồn, ta vất vả lắm mới quên được.”

“… Ha ha!” Truyền Sơn cười to. Oán khí tự dưng biến mất, quả nhiên bạn bè gặp nạn cũng khác nhau.

“Đa tạ Bạch Đồng sư phụ chỉ bảo và thành toàn.” Truyền Sơn chắp tay đến cùng.

“Mấy thứ ta đưa cho ngươi, ngươi đều hiểu rõ rồi?”

“Không dám nói hiểu rõ, nhưng đều nhớ kỹ.” Truyền Sơn đứng thẳng dậy, cung kính nói.

Bạch Đồng gật đầu, Truyền Sơn nếu nói như vậy, đó chính là nắm giữ được tám chín phần mười.

“Thân thể của ngươi ta cũng không nhìn ra khác lạ. Hai trăm năm tu hành, tuy không thể Kết đan, nhưng tu tới cảnh giới tròn Ngưng Khí cũng coi như không tồi. Chính là lệ khí quá nặng.”

“Này, hắn là đệ tử Hậu Thổ Môn ta, những lời này phải là ta nói mới phải, ngươi nói nhiều vậy làm gì?” Dương Quang Minh ghen tị, tiểu tử kia cũng chưa nói cảm tạ hắn, chỉ xu nịnh Ma đầu này.

Bạch Đồng nghe vậy cực kỳ ga lăng làm tư thế ‘Mời ngươi’.

Dương Quang Minh lập tức chen lên, ngóng trông hỏi: “Đồ nhi à, ngươi thấy còn bao lâu mới có thể kết đan?”

Đào Hoa nhảy dựng lên chạy tới, há mồm nói luôn: “Ấy dà, câu này nghe sao mà giống “Đồ nhi à, ngươi thấy còn bao lâu thì có thể mang thai” nhỉ?”

Mọi người cùng nhìn về phía Đào Hoa.

Đào Hoa xấu hổ che mặt, “Đáng ghét quá đi, làm chi nhìn người ta như vậy, người ta sẽ xấu hổ đấy.”

“Yêu quái này từ đâu tới?” Dương Đắc Bảo hỏi Truyền Sơn.

“Nghe đâu là…”

“Nha, ngươi thật là xấu! Vừa tới đã hỏi thăm gia thế người ta, ngươi là cái đồ già mà không nên nết! Người ta còn nhỏ, còn chưa nghĩ tới lập gia đình mà.”

“Thập Tứ huynh, quản cho tốt Đào Hoa nhà ngươi.” Truyền Sơn ném củ khoai lang phỏng tay đi.

Kỷ 14 thờ ơ.

Đào Hoa chớp mắt đưa tình với Truyền Sơn, xoay người dán lên Kỷ 14, ôm cánh tay hắn nũng nịu.

Kỷ 14 đứng sừng sững, ngươi quấn mặc ngươi, lòng ta cứng như sắt.

“Đồ đệ?”

Truyền Sơn suy nghĩ một chút, đáp: “Chắc là sắp.”

“Có thể bắt kịp Đại hội Thử Linh không? Còn chưa tới một tháng.” Dương Quang Minh thoáng khẩn trương hỏi.

“Chắc là được.”

“Ồ….” Dương Quang Minh lại nhìn về phía Kỷ 14, gật đầu nói: “Ngươi cũng tròn Ngưng Khí Kỳ, không tồi. Tĩnh Hải hòa thượng kia coi như dụng tâm, hắn mở phật quang bí cảnh cho ngươi à?”

“Vâng.” Kỷ 14 trả lời rất kiên quyết.

“Lần Đại hội Thử Linh này ngươi tham gia không?”

“Có.”

“Thể loại nào?”

“Võ tu.”

“Còn đồ đệ thì sao?” Dương Quang Minh xoay sang Truyền Sơn, “Sư phụ còn chưa biết ngươi rốt cuộc muốn tham gia trận đấu nào.”

Truyền Sơn sớm đã có quyết định, lập tức nói không chút do dự: “Khí tu.”

“Ồ… Khí tu sao? Khí tu nhìn như an toàn, thực ra nguy hiểm không thấp hơn Võ tu. Nhưng tu vi hiện tại của ngươi còn kém chút, nếu có thể kết đan trước trận đấu thì tốt rồi.” Dương Quang Minh rất lo vấn đề này, tham gia Đại hội Thử Linh là một con đường hiểm hóc, cảnh giới tròn Ngưng Khí chỉ có thể đệm chân cho người ta.

“Thực ra…” Truyền Sơn do dự có nên nói hay không.

“Thực ra cái gì?” Bạch Đồng luôn cảm thấy Truyền Sơn đang che giấu gì đó, lập tức hỏi tới.

“Thực ra ta cũng không biết tu vi hiện tại của ta tới loại cảnh giới nào.”

“Cái gì?!” Hai vị Dương lão cùng nhảy dựng lên. Bạch Đồng nhíu mày.

“Chính tu vi của ngươi mà ngươi còn không biết? Tiểu tử ngươi không phải ở Huyết Hồn Hải chơi hai trăm năm chứ? Nếu như là thế thật, lão phu còn không bằng đánh chết ngươi, miễn cho ngươi ra ngoài làm mất mặt Hậu Thổ Môn còn bị người ta bắt nạt!”

“Sư huynh! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Truyền Sơn à, ngươi…”

“Nhưng ta thực sự không biết mà.” Truyền Sơn cũng rất bất đắc dĩ.

“Một đám ngu ngốc!” Đào Hoa nhỏ giọng nói thầm.

Kỷ 14 liếc hắn.

Đào Hoa làm mặt ngoáp ộp.

“Ngươi không biết tu vi của ngươi, vậy tu vi của ngươi vì sao lại biểu hiện ra cảnh giới tròn Ngưng Khí Kỳ?” Dương Đắc Bảo khó hiểu.

“Dù sao ta cũng không thể để người ta nhìn ra tu vi của ta, đó không phải là khiến người ta cảnh giác sao.” Truyền Sơn giải thích.

“Ý ngươi là tu vi cảnh giới ngươi thể hiện bây giờ chính là do ngươi làm giả ra? Ngay cả ta và Bạch Đồng cũng không nhìn ra nó là giả?” Dương lão đầu lý sự.

Truyền Sơn mỉm cười bằng khuôn mặt trung hậu tiêu chuẩn, hắn không muốn nói là bởi vì giải thích quá phiền phức, thân thể hắn đến hắn còn chưa rõ cơ mà.

“Ngươi có thể làm ra dấu hiệu giả như thế, vậy tu vi thực của ngươi phải từ Kết đan trở lên.” Dương Quang Minh lầu bầu một lát, trừng Truyền Sơn nói: “Tiểu tử ngươi vì sao không dứt khoát làm ra dấu hiệu kết đan? Như vậy ra ngoài sư phụ ngươi cũng có mặt mũi nha.”

Truyền Sơn thành thực trả lời: “Như vậy ta đấu với đối thủ từ Kết Đan Kỳ trở lên, không phải rất thiệt thòi sao?”

Dương Quang Minh giận, “Ngươi giả thành cảnh giới tròn Ngưng Khí Kỳ thì không bị thiệt chắc?”

“Nếu ngươi là cao thủ từ Kết Đan Kỳ trở lên, ngươi sẽ để tu giả Ngưng Khí Kỳ vào mắt sao?”

Hai vị Dương lão cộng thêm Bạch Đồng cùng im lặng, ai dạy dỗ tên này thế? Sao mà xấu xa như vậy?

Thấy Dương Quang Minh ngoài miệng mắng Truyền Sơn, mặt thì cười híp lại tới nỗi nếp nhăn kẹp chết muỗi, Bạch Đồng lắc đầu, ánh mắt chuyển từ Truyền Sơn sang Canh Nhị.

Canh Nhị cảm giác có người đang nhìn y, ngẩng đầu nhìn lại Bạch Đồng.

“Tiểu tử này có điều kỳ quái, ngươi cũng không bình thường. Ngươi không ngưng tụ thành Nguyên Anh, nhưng vì sao thân thể ngươi có thể tái sinh lại?”

“Hả? À, cái này à.. ack…” Canh Nhị nhất thời không nghĩ ra lý do nào hay ho, gấp quá giật tay áo Truyền Sơn.

Truyền Sơn cũng nghe thấy vấn đề của Bạch Đồng, quay đầu đáp: “À, thân thể mới này của y là do ta sinh ra.”

“…”

Một mảnh im lặng.

Đầu Dương Quang Minh ‘bật’ cái quay về phía Canh Nhị.

Dương Đắc Bảo chỉ Truyền Sơn, lại chỉ Canh Nhị, “Các ngươi… thực ra là cha con?”

Canh Nhị u oán nhìn về phía Truyền Sơn.

Truyền Sơn sờ đầu y, “Con à, đây là sự thực. Làm người, chúng ta phải nhận rõ sự thực.”

Kỷ 14 chắp tay, “A di đà phật!”

Đào Hoa… mắt chăm chú nhìn bụng Kỷ 14.

Bạch Đồng bình tĩnh nhất: “Có gì vào đại điện nói. Sắp tới Đại hội Thử Linh rồi, có một số việc cũng phải nói rõ ràng với các ngươi.”

HẾT 14
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.