Là một tên đàn ông độc thân điển hình chốn đô thị, số lần Sở Hàm tự mình nấu cơm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc thấy đói thì trong tay toàn đang bận dở công việc, chờ đến lúc làm xong thì gần như đã chẳng còn cảm giác đói nữa.
Xuống dưới lầu tuỳ tiện tìm chỗ ăn tạm, nếu quán cơm quán mỳ đều đã đóng cửa, chỉ có thể gọi đồ ăn nhanh đến lấp đầy bụng.
Sở Hàm cũng không tính là trạch, chỉ là thực sự rất lười nhác đi chiếu cố chính mình.
Cho nên, thấy Trâu Nhạc mỗi ngày đều sớm tối làm cơm như vậy, Sở Hàm cảm thấy rất quái dị.
Hơn nữa, đồ ăn mà hắn làm còn cực kỳ phong phú.
Không phải tuỳ tuỳ tiện tiện, mà là tận tâm tận lực làm ra thức ăn.
Đến lần thứ tư trong một tuần ăn cơm tối ở nhà, Sở Hàm rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trâu Nhạc ở đối diện, tầm mắt đánh giá chạy lên chạy xuống trên người hắn.
Người bị nhìn cũng không có phản ứng gì, vẫn bình thản ung dung như thường.
Sở Hàm không nhẫn được nữa, mở miệng đánh vỡ trầm mặc. “Anh là đầu bếp à?”
Trâu Nhạc nhướng mày. “Cậu cảm thấy tôi giống sao?”
“Không giống”. Sở Hàm rất phối hợp lắc lắc đầu. “Một chút cũng không giống”.
Tuy rằng y cũng rất khó nói bộ dáng đầu bếp là như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người như Trâu Nhạc.
Nam nhân đối diện cười cười. “Chính cậu cũng nói là không phải rồi, còn hỏi tôi làm gì?”
Sở Hàm nhìn thoáng qua một bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/64622/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.