Trận mưa này khiến Trâu Nhạc và Sở Hàm bị kẹt lại bốn tiếng.
Chờ đến lúc thông đường, hai người vẫn còn đang ngủ, lại bị tiếng còi xe inh ỏi ở phía sau làm tỉnh.
May là Trâu Nhạc coi như phản ứng nhanh, đem xe lách trái phải một hồi, lúc này mới lái về nhà.
Về đến nhà, hai người thay phiên nhau đi tắm. Sở Hàm vốn muốn chờ Trâu Nhạc để nói tiếng cảm ơn lần nữa, kết quả đối phương trực tiếp vào thư phòng, lát sau thì nghe thấy âm thanh nói chuyện điện thoại. Sở Hàm chờ nửa tiếng vẫn không thấy dấu hiệu ngừng lại, y cũng dứt khoát trở về phòng mình.
Ngược lại Trâu Nhạc ở thư phòng vẫn bận đến sáng, lúc Sở Hàm đi làm, hắn vẫn ở trong thư phòng chưa ra. Đến khoảng mười một giờ, hắn phải tìm lại một tập văn kiện nên lượn qua phòng khách, thấy trên bàn để bữa sáng mua sẵn thì không khỏi sửng sốt một chút.
Đây là sáng nay Sở Hàm đi mua về.
Xung quanh đây chỗ có thể mua được đồ ăn vào lúc còn sáng sớm cũng không gần, Trâu Nhạc bởi vì quá bận rộn, căn bản không chú ý đối phương đã đi đi về về lúc nào.
Di động của hắn đã bị tin nhắn từ công ty làm cho sắp đầy hộp thư.
Nếu hắn còn không xử lý, mấy người trấn thủ ở công ty cả một đêm phỏng chừng sẽ phát điên mất.
Cười cười, hắn cầm bánh quẩy đã nguội cắn một miếng, tuy rằng mùi vị chả ra làm sao, nhưng vẫn làm cho ý cười bên miệng hắn ngày càng sâu.
Bưng bát cháo đi vào thư phòng, hắn đem email gửi đi, sau đó liền gọi điện thoại cho Sở Hàm.
Đối phương nghe máy rất nhanh.
Thanh âm coi như là thoải mái. “Gì thế?”
“Bữa sáng là cậu mua?”
“Ừ, tôi thấy anh vẫn một mực ở trong thư phòng, trong nhà lại không có đồ ăn”.
Con cua cũng không thể làm bữa sáng được.
Bởi vì Sở Hàm nói đến một chữ ‘nhà’, Trâu Nhạc dựa vào ghế cười nhẹ một cái, nhắm mắt lại, xoa xoa đôi mắt vì nhìn máy tính quá lâu mà đã trở nên cứng ngắc. “Cảm ơn”.
“Nghe anh nói lời này đúng là có chút không quen”. Sở Hàm cũng cười.
“Cậu ở công ty không sao chứ? Chuyện kho hàng giải quyết rồi?”
“Không giải quyết được, phần lớn hàng hoá đều bị ngâm nước hỏng, bây giờ còn đang truy hỏi trách nhiệm”.
Sáng sớm hôm nay mấy người chủ quản đã bị triệu vào phòng họp, lâu như thế rồi mà vẫn chưa thấy ra.
Trâu Nhạc không khó để đoán ra cục diện, hắn gật đầu, cũng không nói thêm lời nào. Ngược lại là Sở Hàm dừng một chút, còn giải thích với hắn một câu. “Bất quá tài xế với quản lý kho hôm qua đi cùng với tôi, sau khi quay lại tìm người vẫn chưa thấy trở lại, tôi còn tưởng họ định trốn trách nhiệm, hoá ra là xảy ra chuyện ngoài ý muốn”.
Hai người bởi vì không quen đường, mưa lại lớn, bị đá vụn cùng cây đổ từ trên núi rơi xuống đập trúng, sáng nay mới liên lạc với công ty.
“Cho nên?”
Trâu Nhạc thừa biết Sở Hàm nói với hắn lời này là có ý gì, nhưng vẫn cố tình hỏi ngược lại.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, đối phương cũng không giải thích tiếp, chỉ hàm hàm hồ hồ haha một tiếng, nói không có việc gì rồi cúp máy trước.
Trâu Nhạc đem di động để lên bàn, vẫn duy trì tư thế nửa dựa vào ghế. Lao lực cả một đêm, tinh thần không có chỗ nào là suy sụp, ngược lại càng thêm tỉnh táo.
Từ khi rời khỏi trường học, hắn rất ít khi làm ra những chuyện mất lý trí.
Chuyện tối ngày hôm qua, nếu nói là Trâu Nhạc làm sau khi đã cân nhắc suy nghĩ, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Thế nhưng, ở trên đường hắn còn đang tự trách mình, đến lúc nhìn thấy Sở Hàm không có việc gì, tất cả đều trở thành không đáng kể.
Cho nên, Sở Hàm trốn không thoát được.
Lời y nói lúc ở trên xe, đối với Trâu Nhạc chỉ đơn giản là đã tìm ra vấn đề, tiếp theo chính là quá trình giải quyết vấn đề.
Chỉ sợ là không biết điểm mấu chốt.
Đã biết rồi, thì phần còn lại chính là có dụng tâm hay không!
Sở Hàm đối với việc phân biệt bằng hữu thật ra tương đối phức tạp.
Chính y nói ra chưa chắc đã rõ ràng, nhưng trong lòng nhất định là có thứ bậc.
Có một loại chính là không ghét, có thể nói chuyện hai ba câu, còn lại đều đem giấu ở trong lòng.
Quen sơ, không cần phải suy đoán tâm tư của đối phương, cũng không cần tận lực làm cho đối phương hiểu mình.
Có một loại gần gũi hơn một chút, thì có thể hẹn nhau cùng đi uống hai chén, thời gian phải thích hợp, nói ra thì có vẻ như quen thuộc, nhưng cũng không hiểu rõ nhau, số lần hợp tác tương đối nhiều, kết quả cuối cùng là đôi bên đều có lợi.
Loại cuối cùng chính là giống như đám Nhâm Kiệt.
Đối với chuyện của nhau coi như hiểu rõ, rõ ràng là thời gian không thích hợp nhưng vẫn có thể tìm được cách giải quyết để gặp nhau. Đối phương có chuyện mình sẽ lo nghĩ, đối phương hạnh phúc mình sẽ thành tâm chúc phúc.
Ở giữa ba loại này, Trâu Nhạc loại nào cũng không phải.
Hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đã không giống bình thường, đi tới bước này, Sở Hàm cũng không biết nên xếp Trâu Nhạc vào loại bằng hữu nào.
Chuyện quá khứ tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không nói với ai rốt cuộc lại đi nói với hắn, mà tính hướng của hắn cũng bị y vô ý biết được.
Tựa hồ cả y và Trâu Nhạc đều đã đem một mặt rất ít người biết của mình để lộ ra.
Nhưng mà cho dù là vậy, bọn họ đối với nhau không thể tính là quen thuộc.
Chí ít, sở thích, tính cách, lai lịch, công việc, gia đình, hoàn toàn không biết gì cả.
Từ sau khi xảy ra sự kiện triệu Mạnh Kỳ, Sở Hàm cũng không kéo giãn khoảng cách với Trâu Nhạc. Nguyên nhân chủ yếu là vì y nghĩ, nếu đã biết chuyện đời tư của người ta mà còn giả bộ như không quen thì đúng là có chút nhàm chán. Hơn nữa ngay từ đầu Trâu Nhạc đã giúp y rất nhiều, dù sao cũng không cần phải dùng địa vị chủ nhà và khách trọ để đi xác định lại quan hệ của hai người.
Thế nhưng….
Cứ cho là đã coi nhau như bằng hữu đi.
—- Cũng không cần thiết mỗi ngày phải ra ngoài đi ăn đi dạo phố chứ?
Gần đây tần suất Trâu Nhạc tìm y so với trước kia còn nhiều hơn, mỗi ngày đều đặn hai cuộc gọi tới, trước đây đa số đều là hỏi y có về nhà ăn cơm hay không, hiện tại đổi thành không có việc gì cũng gọi nói chuyện phiếm, có chủ đề còn nói tới tận nửa tiếng.
Lại một lần nữa bị Lý Chu Dương vô ý nghe được, đối phương còn hỏi Sở Hàm lần này người y coi trọng là kiểu thế nào.
Quá rõ ràng, cậu ta đã hiểu nhầm thân phận của Trâu Nhạc.
Tình huống này khiến Sở Hàm có điểm xấu hổ, y không muốn cùng người ta giải thích người trong điện thoại là đàn ông, cũng không muốn để đối phương thả cho trí tưởng tượng bay xa.
Mà gay go hơn là, đối với phiền nhiễu của Trâu Nhạc, y lại không có biện pháp cự tuyệt.
Trò chơi này giống như một liều thuốc ngủ.
Nếu định lực yếu thì vĩnh viễn đừng động vào, nếu không sẽ dần dần khuất phục mà phụ thuộc vào nó.
Sở Hàm nhìn chòng chọc di động trên bàn đã rung hơn mười giây.
Cuối cùng vẫn nhận.
Thậm chí giọng nói còn rất nhẹ nhàng thoải mái, một chút ý tứ cự tuyệt cũng chưa từng để lộ ra.
Thế này tuyệt đối không đúng!
Sở Hàm ôm loại ý niệm này xoắn xuýt mấy ngày, cuối cùng đến lúc Trâu Nhạc gọi y trực tiếp hỏi cuối tuần có muốn ra ngoài du ngoạn không thì triệt để bạo phát.
Cầm điện thoại, y thậm chí có chút khẩn trương trả lời một câu. “Ý kiến không tồi, bất quá chỉ có hai chúng ta sao, hai thằng đàn ông thì chơi với bời cái gì chứ? Tôi gọi thêm mấy bằng hữu nữa được không?”
Trâu Nhạc ở bên kia trầm mặc một hồi, lát sau rất bình tĩnh đồng ý. “Được, cậu hẹn đi”.
Trong giọng nói còn mang theo ý cười mơ hồ.
Sở Hàm cảm giác da đầu mình bắt đầu tê dại, cười qua loa hai tiếng rồi trực tiếp cúp máy, gọi tiếp cho Ngải Chủ Lực.
“Tôi nói, mặc kệ là nam hay nữ, mau tìm cho tôi mấy người thích náo nhiệt, tốt nhất là có nữ nhân, hẹn người ta cuối tuần này đi dã ngoại”. Loại chuyện này, tìm Eric là thích hợp nhất.
Không ngạc nhiên chút nào, người bên kia âm trầm cười he he hai tiếng, dứt khoát đáp ứng. “Ngươi yên tâm! Trẫm thoả mãn ngươi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]