Sở Hàm nói xong, có điểm tự giễu thu lại tầm mắt, nhún vai nói. “Thật ra chuyện cũng qua lâu rồi, coi như là một bài học, làm gì có ai bước chân ra xã hội mà không phải trả học phí? Sớm hiểu chuyện một chút cũng không phải chuyện không tốt”.
Trâu Nhạc ở bên cạnh không lập tức tiếp lời, như là đang có điều suy nghĩ trầm mặc một hồi. Nhiệt độ trong xe đã đủ ấm, hắn đem hệ thống sưởi tắt đi, lấy ra túi đựng cua đem theo lúc trước.
“Muốn nếm thử không?”
Người bên cạnh kinh nhạc nhướn mày. “Sao anh còn mang cả thứ này đến?”
“Hôm nay vừa nhìn đã biết sẽ bị kẹt lại giữa đường, không phải cả tối cậu còn chưa ăn gì sao, tôi còn thuận tiện đem theo ít bánh mỳ, cậu chịu khó đi vậy”.
Vừa nói Trâu Nhạc vừa dỡ túi ra, không chỉ mang theo cua, gia vị cũng có đầy đủ luôn.
Đồ vừa bỏ ra, Sở Hàm lập tức cảm giác dạ dày mình đang kêu gào.
Đúng là có chút đói.
Vốn dầm mưa đã tiêu hao thể lực, y đến giờ cũng không thấy quá đói, lúc này lại thấy Trâu Nhạc lấy ra cái này cái kia, lập tức thấy dạ dày trống rỗng.
“Anh đã tính trước như vậy, tôi đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Không khách khí nữa, Sở Hàm liền cầm con cua qua bắt đầu gặm, Trâu Nhạc khuyên y ăn trước bánh mỳ để lót dạ, bị y xua tay cự tuyệt.
“Cua để lạnh ăn không ngon”.
Có lẽ là thời gian không qua lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-khich-ben-nguoi/3182954/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.