Mười ba năm sau 
Đài Bắc, ngã tư đường xe nối đuôi, bụi mù trong không khí thổi qua từng trận, thời tiết nóng bức, giao thông tê liệt, tính nhẫn nại của mọi người hoàn toàn biến mất, dễ nổi nóng. 
Phùng Lãnh Nhi ngồi trong chiếc xe March nhỏ của mình, trong lòng nôn nóng nhìn đèn giao thông, lại tắc đường, cô nhất định phải đến điểm hẹn. Cô cầm lấy di động ấn một dãy số. 
- Alo, Nghiêm tổng phải không ạ ? Tôi là Lãnh Nhi. 
Cô vừa nói vừa nhấn ga, xoay vô lăng, xe chuyển động lên sát nút với xe phía trước. 
- Ngài đến rồi à ? Thật xin lỗi, tôi xin đến trễ năm phút, ngài gọi đồ ăn trước đi, tôi lập tức đến ngay. 
Vừa nói xong, cô lập tức nhấn một dãy số khác. 
- Alo! 
Trong lúc nói chuyện, cô đã nhanh chóng đi qua ngã tư đường đang lóe lên ánh đèn vàng. 
- Xin chào! Tôi là Lý Uyển Lăng, xin hỏi tìm ai ? 
Trong tai nghe truyền đến một giọng nữ dễ nghe. 
- Là mình nè, Uyển Lăng. Hiện tại mình có hẹn ăn cơm trưa, có một vụ làm ăn. Buổi chiều mình sẽ chỗ cậu một chút, ba mình bắt mình phải tham gia một buổi dạ hội chết tiệt, mình cần cậu cho ý kiến về trang phục tối nay. 
- Không thành vấn đề, mình chờ cậu, nhưng mà mình phải nói trước, nếu cậu hỏi ý kiến mình thì phải nghe lời mình, biết không? 
- Ok…ok, tất cả nghe lời cậu, mình cúp máy đây, bye! 
Phùng Lãnh Nhi cúp điện thoại, đến nơi rồi. Khách sạn Châu Duyệt sừng sững vươn cao giữa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-chien-tong-tai-lanh-lung/156661/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.