Tống Hiểu Nhi đau lòng ôm con gái, hốc mắt bà đã sớm đong đầy nước mắt, một câu cũng không nói nên lời!
Một buổi sáng, Phùng Lãnh Nhi sơ tẩy xong chuẩn bị xuống lầu ăn bữa sáng. Lúc đi qua phòng ngủ của bố mẹ cô nghe thấy những tiếng khóc, cô không tự chủ được mà dừng lại đến bên cạnh cửa lắng nghe.
- tôi không thể chịu nổi nữa !
Tống Hiểu Nhj nói, giọng nói vô thức cất cao lên.
- Cô làm sao vậy ? Chúng ta như thế này đã nhiều năm rồi.
Phùng Lãnh Nhi nhận ra đây là giọng của bố, tối hôm qua ông lại cả đêm không về, khó trách mẹ cãi nhau với ông.
- Cô muốn thế nào?
Tống Hiểu Nhi hít sâu, hạ quyết tâm nói
- tôi muốn li hôn !
Phùng Lãnh Nhi đứng ngoài cửa vừa nghe thấy những lời này, toàn thân cô trong nháy mắt mất hết sức lực, một cảm giác sợ hãi tràn vào trong lòng cô.
Phùng Hữu Bang cười suỵt một tiếng, nhún vai nói
- Cô thích thế cũng được, li hôn xong cô đừng mơ được cái gì.
- Tôi không cần, tôi không thể chịu được việc sống với anh trong một nhà thêm ngày nào nữa.
- Đừng có nghĩ rằng cô trong sáng tốt đẹp gì, cô và cái tay họa sĩ kia quan hệ cũng không thuần túy đâu.
- Tôi không có tùy tiện như anh !
Tống Hiểu Nhi nhanh chóng ngắt lời sau đó nhìn thẳng vào ông, gằn từng tiếng nói
- tôi muốn dẫn theo Lãnh Nhi !
- cô bỏ ý định đó đi, con bé mang họ tôi, từ trước tới nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khieu-chien-tong-tai-lanh-lung/156660/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.